Private conversations
Help Users

    Truyện ngắn hay

    Tình yêu là sự bắt đầu từ những điều gì giản dị và thực lòng nhất . Nhưng có được nó chẳng giản dị chút nào, để được điều đó là rất khó.
    ''Yêu nhau như chó với mèo
    Yêu được một lúc mèo chèo lên cây
    Chó nhìn cặp mắt thơ ngây
    Giậm chân xuống đất,mẹ mày xuống hok....''
    :heo12: thơ hay mà thế này áh :heo13:
     
    :D chế lai mà mấy anh cũng pek đúng la ko có gì wa mắt được may anh em thử 1 bài thui ma mấy anh pek liền :D em post lên cho zui
     
    Truyện: Con nhóc giả trai

    Chap 1:
    -Mày có ngon thì lên đây.Đừng có đứng sau tụi đàn em,hèn lắm
    -Hình như thằng này muốn chết rồi,sếp à.Để tụi em xử nó nha
    Thằng nhóc đứng đó nãy giờ không nói gì,chỉ nhìn thằng vừa phát ngôn ra câu đó cười khẩy rồi khoát tay cho bọn đàn em im lặng.Nó kéo chiếc mũ lệch lên cao,để lộ rõ khuôn mặt khả ái với chiếc mũi cao và đôi mắt đẹp.Nhưng đôi mắt ấy như chứa đựng tất cả băng trên trái đất này,và nếu ai vô tình nhìn sâu vào đôi mắt ấy thì tự nhiên thấy lạnh sống lưng.Thằng bé cất giọng,thứ giọng trầm ấm và pha thêm chút giễu cợt,mỉa mai
    -Bây giờ mày muốn tao xử chỗ nào trước đây?Mặt,chân hay...-Thằng bé không nói nữa mà chỉ nhìn thằng đứng trước mặt bằng cái nhìn châm chọc và đầy ẩn ý.
    -Ranh con
    Tên cầm đầu rít một tiếng qua kẽ răng và giơ nắm đấm lên,lao nhanh về phía thằng nhóc.Nhanh như cắt,thằng bé né sang một bên,xoay người 180 độ,mũi giày để trên cổ hắn.
    -Game over.Lần sau còn để tao thấy thì liệu hồn.
    Thằng bé đá một quả trời giáng vào cổ hắn rồi bỏ đi.Chiếc mũ lệch đã được kéo thấp xuống,che nửa khuôn mặt nhưng vẫn để lộ nụ cười thỏa mãn.
    -Đi bar không sếp?
    -Thôi,hôm nay ông già kêu về sớm.Có gì thì pm sau nhá.
    Nói xong,thằng bé đi nhanh ra cổng và mất hút cùng tiếng rú ga của chiếc mô tô yêu quý của mình.
    -Duy,mày có thấy sếp mình kỳ lạ lắm không?Sếp cư xử giống con gái quá.Tao nghi sếp mình là con gái.
    -"Bốp"-Duy tát vào đầu hắn một cái rồi như vẻ triết lý,Duy hạ giọng nói
    -Tao tưởng mày học ngu thôi,ai ngờ đầu mày còn không bằng đầu heo.Nếu sếp là con gái thì sao tao lại không biết chứ.Mà mày đã thấy đứa con gái nào mạnh như sếp chưa?
    -Cũng đúng.Thôi,đi bar đi tụi mày
    Còn về Thiên,sau khi xả stress vì vụ bài vở ở trường bằng bạo lực,nhỏ sung sướng trở về với lớp vỏ bọc hoàn hảo của mình-học sinh gương mẫu và trở về nhà.
    -Con chào ba má con đi học về-Thiên cất tiếng chào khi nhìn thấy ông bà Tâm đang ngồi trên ghế sofa ngoài phòng khách.
    -Con ngồi xuống đây,ba má có chuyện nói với con-Bà Tâmnhẹ nhàng lên tiếng
    -Chuyện quan trọng lắm hả ba má?
    Thiên ngồi xuống trên sòa,đối diện với papa,mama minh mà lòng không khỏi thắc mắc.
    Sau 15 phút nghe papa,mama nói,Thiên dường như chết lặng.Nhưng vốn ít thể hiện cảm xúc của mình nên ông bà Tâm không biết Thiên đang nghĩ gì.
    -Vâng,con sẽ nghe lời ba má.Giờ con lên phòng nghỉ được chứ?
    Thấy Thiên không có ý định phản kháng,ông Tâm tươi cười nhìn con gái rồi gật đàu.Đấy,nghe Thiên nói vậy thì papa,mama Thiên làm sao biết được sau cái gật đầu ngoan ngoãn ấy là cả một âm mưu đang hình thành trong đầu Thiên,trốn chạy.

    Thiên nhấc từng bước nặng nề về phòng.Lúc cánh cửa phòng đóng sầm lại sau lưng Thiên cũng là lúc sự tức giận của Thiên lên tới giới hạn của sự chịu đựng.Nó vứt cặp sách lên bàn rồi ôm sách ném đi lung tung.Chiếc gối bông mọi ngày được cô ôm ấp thì giờ rách một mảng lớn,bông bay lả tả khắp căn phòng.Những con gấu bông được đặt trên giá sạch sẽ cũng chung số phận.Con thì nằm lăn dưới sàn nhà,con thì bị ném ngay lên tấm thảm chùi chân.Vừa đập phá,Thiên vừa lẩm bẩm
    -Cái gì mà tốt nhất cho con chứ.Tất cả cũng chỉ vì mấy người thôi.Được rồi,đã thế tôi sẽ cho mấy người thấy tôi thực sự là đứa thế nào.
    Sau một hồi đập phá và độc thoại một mình,giờ Thiên mới thấy mệt.Nó ngồi tựa lưng vào tường,đưa mắt quan sát cănphòng.Phòng nó giờ còn bừa bộn hơn cả bãi chiến trường,nhưng mặc kệ.Nó thản nhiên lôi con iphone ra,bấm số.Ngay lập tức,giọng nói ở đầu dây kia vang lên
    -Sếp,có chuyện gì?
    -Có việc muốn nhờ.Bây giờ có thể kiếm được một chiếc vé bay vào thành phố Hồ Chí Minh gấp không?
    -Cái đó sếp để em.Nhưng có chuyện gì mà sếp có vẻ gấp thế?
    -Tò mò làm con người ta chết sớm đấy.Lo làm việc được giao đi.Tối nay 11h đến ngã 3 phố Nguyễn Bỉnh Khiêm thuộc khu đô thị mới đón tôi nha
    Nó nói rồi cụp máy khô khốc.Bây giờ nó muốn đánh,đấm,cấu,xé một ai đó để giảm stress,nhưng khổ nỗi,bây giờ,nó đang ở một mình.Vì vậy mà những đồ vật vô tri,vô giác kia phải hứng chịu cơn phẫn nộ của chủ nhân.Ném chiếc điện thoại lên nệm,nó phi nhanh ra tủ quần áo lấy vội mấy bộ quần áo nhét vào balô.Và tất nhiên,nó không quên mang theo toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình.
    -Tiểu thư,ông bà kêu cô xuống ăn cơm tối
    -Tôi biết rồi,chị cứ xuống trước đi,tôi xuống liền.
    Thiên thay nhanh bộ quần áo ở nhà rồi chạy xuống phòng ăn.Khuôn mặt nó trở lại trạng thái như lúc ban đầu,tức là như chưa bao giờ có sự tức giận.Thiên ngồi vào bàn ăn,nhìn ba mẹ nó bằng ánh mắt trìu mến và nói bằng giọng còn ngọt hơn cả mía lùi
    -Mẹ,cho con tiền mua đồ mới đi.Đồ con cũ hết rồi
    -Được rôi,mai mẹ sẽ đi cùng con.Thích gì cứ lấy.Bây giờ ăn cơm thôi.
    -Mẹ,chẳng phải mai ba mẹ có công chuyện phải đi sao.Con tự đi một mình được mà.
    -Như Thiên nó nói đúng đấy mình.Mình cứ để nó tự do đi.
    Ông Tâm nói với vợ rồi quay sang Như Thiên,đưa cho nó tấm the vip-Con muốn gì cứ mua.
    Thiên sung sướng đưa tay nhận lấy tấm thẻ mà ba cô vừa đưa. “Đúng là thứ mà mình đang cần”-Thiên nghĩ thầm trong đầu và mội nở một nụ cười hài lòng.
    ------------------------------------

    Bữa tối nhanh chóng qua đi,trả lại cho căn phòng ăn sự im lặng.Trong ngôi biệt thự sang trọng nằm trên đường Nguyễn Bỉnh Khiêm,dường như mọi vậ đã chìm dần vào bóng tối.Ông Tâm đã trở lại phòng làm việc.Bà Tâm thì trở vào phòng.Thiên cũng trở về phòng để chuẩn bị cho kế hoạch của mình.Chỉ còn chị giúp việc đang lau dọn phòng ăn.Căn nhà im lặng đến mức nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ cổ treo trên tường ở đại sảnh lớn.Lúc này,kim giờ đang nhích dần sang con số 9.
    …Có một người đi lại trong phòng không biết bao nhiêu lần.Kẻ đó đi về phía tấm rèm lớn và mở ra.Bên ngoài,người đi lại vẫn còn tấp nập.Ngồi lên bệ cửa,kẻ đó đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa kính,nhìn xuống con đường phía dưới kia.Nơi mà ánh mắt ấy dừng lại là ngã 3 của phố Nguyễn Bỉnh Khiêm,chờ đợi.Chợt cơn buồn ngủ ập đến kéo hai mí mắt của nó sụp xuống.Nó tự nhủ với bản thân “ngủ một chút rồi mới có sức mà trốn chứ”.
    Hẹn xong giờ thức dậy,nó nằm xuống nệm,kéo tấm chăn lên ngang người,cho ánh sáng của chiếc đèn xuống mức thấp nhất rồi chìm dần vào giấc ngủ an lành không bao giờ có ác mộng,à không,hiếm khi có ác mộng.Kim đồng hồ lặng lẽ nhấc qua từng giây,nặng nề.Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ hắt lên đồng hồ.Bóng đêm trải dài phủ lên mặt số chỉ để lại những con số mờ ảo_9h21 phút.
    …Có một chiếc Dakuta thắng gấp trước cổng lối vào sân bay Nội Bài.Một thằng con trai mặc chiếc quần jean mài rách gối,khoác trên người chiếc áo sơmi trắng tất tả đi về phía quầy bán vé mua một chiếc vé đi thành phố Hồ Chí Minh trong đêm.Mua xong,cậu ta nhảy lên chiếc môtô yêu quý của mình phóng vút đi.Chiếc xe đó rời sân bay chạy nhanh qua đường cao tốc hướng về khu đo thị mới.Lúc này là 10h 3 phút.Đêm dài…
    …Có một người chợt giật mình tỉnh giấc bởi tiếng chuông điện thoại.Kẻ đó bật dậy,đi nhanh ra phía cửa sổ.Đôi mắt người ấy sáng lên khi thấy bóng người dổ dài trên đường nơi chỗ hẹn.Kẻ đó vui sướng tới mức tự thưởng cho bản thân một chút thời gian ngâm mình trong làn nước mát lạnh rồi thay quần áo.Một chiếc áo phông đen kiểu hiphop,chiếm gần hết mặt trước chiếc áo là hình đầu lâu in trắng.Chiếc quần bò rộng thùng thình bó dưới và dôi giày cũng hiphop nốt.Tất cả tạo nên cho kẻ đó một vẻ ngoài mạnh mẽ và hoàn hảo.Nhìn Thiên lúc này thì đố ai có thể nhận ra nó là con gái.Nó hí hoáy viết cái gì đó vào tờ giấy để lại trên giường rồi xếp gấu bông thế chỗ mình,trùm kín chăn lên.Xong việc,nó kéo sụp chiếc mũ xuống che nửa khuôn mặt, nhìn lại lần cuối căn phòng mình rồi khoác balô lên vai, nhẹ nhàng rời khỏi phòng.Lúc này,thời gian đang trôi dần sang khung giờ thứ 11.


    Sau một hồi vật lộn với bức tường,cuối cùng Thiên đã thoát được ra ngoài.Nó cúi xuống buộc lại dây giày rồi xách balô chạy nhanh đến chỗ hẹn.
    -Ê-Thiên vỗ vai Duy_phó tướng của Thiên và cũng là bạn khá thân của Thiên nhưng không biết nó là con gái
    Giật mình,Duy xoay người,giơ nắm đấm theo bản năng.Chợt Duy khựng lại và kêu lên
    -Sếp hả?Làm giật cả mình.
    -Làm gì tội lỗi nên mới giật mình hả-Thiên nghiêng mặt,mắt chớp chớp hỏi Duy
    Nhìn điệu bộ của Thiên,Duy chợt thấy tim mình đập mạnh,mặt nóng bừng.Thấy Duy không nói gì mà cứ đơ ra,Thiên bèn tát một cái vào vai Duy rồi cười hì hì.
    -Đùa thôi,làm gì mà toát mồ hôi thế.Có mua được vé không?
    Bị Thiên tát ,Duy như tỉnh táo lại,vừa đưa vé cho Thiên, Duy vừa nói
    -Chuyện gì mà thằng Duy này không làm được chứ.Nhưng dù là sếp mà hành hạ đàn em thế này là không được đâu nhá.
    -Còn dám cằn nhằn sao?Muốn ăn đấm không?
    -Hix,sếp tha tội.Lên xe thôi sếp,45 phút nữa máy bay cất cánh rồi đó.Duy nói rồi ném cho Thiên chiếc mũ bảo hiểm-Đội vào.
    Thiên nhảy lên ngồi sau Duy.Trời Hà Nội về đêm thật yên tĩnh và thanh bình.Màn đêm như nuốt gọn hai con người.Gió phả vào người mát rượi.
    -Ôm chặt vào,sếp-Duy nói rồi tăng tốc lên 90km/h
    -Duy này,tôi là con gái đấy-Thiên nói
    Nhưng khổ nỗi,với tốc độ 90km/h,tiếng của Thiên bị gió át đi nên Duy chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng gió thổi ù ù bên tai.

    Sân bay Nội Bài 11h 5 phút
    …Hà Nội đã chìm vào bóng đêm nhưng nơi này thực sự vẫn còn rất nhộn nhịp.Người nhập cảnh,người xuất cảnh cứ gọi là nườm nượp.Thiên và Duy cũng vừa đến nơi.Vất lại cho Duy cái mũ,Thiên xốc lại balô rồi chạy nhanh ra quầy làm thủ tục.Nhưng Thiên chợt nhớ ra một điều quan trọng,cô dừng chạy,quay trở lại chỗ Duy đang đứng.
    -Có chuyện zì vậy sếp?
    Bất giác Thiên ôm lấy Duy.Duy bất ngờ đến mức không nói được câu nào.Mắt cứ mở to nhìn.Tim cậu lại nhảy điệu tango.
    -Cảm ơn cậu nhiều lắm.Nhất định mình sẽ không quên cậu đâu
    Thiên nói thật nhanh rồi quay bước đi về quầy làm thủ tục.Còn Duy,cậu không để ý đến lời của Thiên bởi vì cậu còn đang bận lâng lâng với cái ôm của Thiên dành cho cậu.Trong đầu cậu chợt hiện ra một ý nghĩ lạ lùng,cảm giác chạm vào bờ môi Thiên sẽ như thế nào nhỉ?Trời ơi,cậu đang nghĩ cái gì thế này,sao cậu lại nảy ra cái ý định hôn một đứa con trai hả trời.Nhưng con trai thì đã sao chứ.Thiên đẹp thế kia mà,còn đẹp hơn mấy đứa hotgirl trường cậu mà.Ý nghĩ đó theo đuổi cậu cho tới lúc cậu ngồi trên chiếc xe yêu quý của mình.Duy cố lắc đầu để xua đi những ý nghĩ quái quỷ đang dần hình thành trong đầu.Nhưng cảm giác ấm áp bởi cái ôm vẫn còn,Duy thấy tim đập mạnh và mặt nóng bừng.Cậu điên.điên thật rồi.Sao lại có cảm giác với Thiên chứ.Kiểu này phải kiếm bạn gái để xua cái điên trong người thôi.
    Sau khi đã yên vị trên máy bay ở khoang hạng nhì,Thiên đưa ánh mắt ra bên ngoài tấm kính.Hà Nội_nơi cô sắp rời xa,xa cái nơi cô đã sống 17 năm trời.Thật buồn khi phải xa nơi đó.Nhưng chính cô đã chọn rời xa nó để tới thành phố Hồ Chí Minh hoa lệ không một người quen biết chỉ để trốn chạy một cuộc hôn nhân gượng ép.
    Flashback
    -Con ngồi xuống đi,ba mẹ có chuyện muốn nói với con
    Giọng ông Tâm cất lên nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.Bỏ cặp sách lên bàn,Thiên ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với ba mẹ mình.
    -Dạ,con nghe.
    -Sắp đến,con sẽ đính hôn với cậu chủ tập đoàn Sky.Hôn ước của hai đứa đã được định từ trước rồi.
    -Tại sao ạ?-Trong mắt Thiên tràn đầy thắc mắc
    -Vì việc đó tốt cho tương lai con sau này.
    Ông Tâm đáp lời,vẫn chất giọng như thế,chỉ đều đều và nhẹ,rất nhẹ.
    -Cậu ta có biết chuyện này không ạ?
    Ông Tâm thoáng bối rối,nhưng rất nhanh,ông lấy lại bình tĩnh và nói như ra lệnh
    -Con không cần biết việc đó.Chuyện đó đã có người lớn lo.Con chỉ cần làm tốt việc của mình thôi.
    -Dạ,con biết rồi.-Thiên đáp lại rồi xin phép được lên phòng.
    End flashback
    Thiên chìm dần vào giấc ngủ.Có lẽ nó đã quá mệt mỏi bởi những chuyện xảy ra hôm nay.Nó không hề biết rằng có một người nhìn nó đã rất lâu rồi.Bất chợt,người đó nhếch môi để lộ nụ cười nửa miệng đẹp đẽ khi thấy đầu Thiên ngả dần về phía bàn.Và cốp,đầu Thiên không đập vào bàn mà đã nằm trên tay người ấy.Khẽ gạt đầu Thiên tựa vào vai mình,người đó cũng chìm vào giấc ngủ.
    -Quý khách chú ý,máy bay sắp hạ cánh,yêu cầu thắt dây an toàn
    Giọng cô tiếp viên hàng không vang lên làm Thiên chợt tỉnh giấc.Nó dụi mắt rồi đưa tay kéo dây an toàn.Nhưng nó khựng lại ngay vì có ai đã thắt giùm nó.Tò mò,Thiên đưa mắt nhìn xung quanh.Ai cũng đang ngủ thì làm gì có thời gian giúp nó.Chắc chị tiếp viên nào thấy nó ngủ say quá nên thắt giùm.
    -Máy bay đã xuống sân bay.Yêu cầu hành khách rời khỏi khoang
    Giọng cô tiếp viên hàng không lại vang lên lần nữa.Thiên kiểm tra lại balo rồi bước xuống máy bay.Thành phố Hồ Chí Minh đúng không hổ danh là nơi phồn hoa đô thị.Bây giờ là 2h đêm rồi mà xe taxi vẫn cứ nườm nượp chạy.Thiên vẫy một chiếc taxi,bây giờ cô cũng không biết về đâu nữa.Suy nghĩ mông lung một hồi thật lâu,cuối cùng cô kêu chú tài xế chạy ra hướng biển để xem mặt trời mọc.Dù gì thì bây giờ cũng quá trễ để ngủ đêm và quá sớm để ngủ ngày.
    Chiếc taxi lướt đi trong đêm huyền bí của đất Sài thành.Xe chạy được chừng 20 phút Thiên đã thấy mùi mặn chát của biển.Gió biển lùa vào mát rượi.Đi thêm một chút nữa,Thiên đã nghe thấy tiếng rì rào của sóng biển.Biển kia rồi.Trả tiền cho tài xế,Thiên khoác balo xuống xe.Nó chạy nhanh ra hướng biển.Biển đêm gào thét từng cơn dữ dội.Từng con sóng lớn xô bờ làm cho người ta thấy sợ.Thiên đi bộ dọc bãi biển,lắng nghe tiếng sóng,tiếng gió và cảm nhận vị nồng của biển.Thời gian trôi qua từng giây.Không biết Thiên đã đi bộ bao lâu,nhưng từ đằng đông,một vầng mặt trời đỏ ửng đang đội biển nhô lên.Thiên dừng bước,nó vứt balo lên cát rồi ngồi phịch xuống.Mặt trời chiếu những tia sáng đầu tiên lên mặt biển.Thiên ngồi đó thật lâu và bất động.Ánh mắt buồn mênh mông nhìn vào khoảng không vô tận.Biến sáng nay không đẹp trong mắt nó.Nó buồn,tiếc cho những tháng ngày đã qua mà không thể nào nắm giữ được.Không biết khi ba mẹ nó không thấy nó đâu mà chỉ thấy mảnh giấy nó để lại chỉ vỏn vẹn 4 chữ “con không đính hôn”sẽ như thế nào nhỉ.Chắc là tức giận lắm.Ai chứ ba nó sẽ cho người đi lôi cổ nó về.Nó mỉm cười chua chát rồi đứng dậy phủi cát ở đầu gối,bước những bước vô định. “Không ai biết ngày mai rồi sẽ ra sao vì vậy cứ sống tốt cho hôm nay đã”,nó tự nhủ với mình như vậy rồi đón xe buýt trở về thành phố,bắt đầu một cuộc sống mới.

    Chap 2:
    Thiên thuê một phòng trong khách sạn để ở trong khi đi tìm một chỗ trọ mới rẻ hơn và kín đáo hơn để ba cô không tìm được.Vừa vào phòng,nó nằm phịch xuống giường,đôi mắt nhắm mơ màng nhưng rồi nó bật dậy thật nhanh và đi vào phòng tắm.Khoảng 20 phút sau nó bước ra ngoài với một chiếc áo phông kẻ sọc màu hồng, một cái váy ngắn cũng màu hồng, đi một đôi giày màu hồng và mái tóc ướt sũng vì vừa mới gội.Chợt trời đổ cơn mưa.Mở cửa căn phòng vỏn vẹn chỉ ở trên tầng 7 mà gió lùa đập cửa muốn bay người.Thiên nhanh chóng nhấc điện thoại và chưa đầy 5 phút sau có một nhân viên khách sạn mang lên cho cô một chiếc ô màu hồng nốt. Một con bé màu hồng và chiếc ô màu hồng trong trời mưa bão.Gió rất lớn, Thiên lụi cụi xuống thang máy, bung dù và bước ra khu sảnh đầy nước mưa.Nếu có ai đó nghĩ Thiên điên khi đi ra ngoài khi trời đang mưa bão thì xin thưa rằng Thiên không điên mà chỉ đơn giản là do sở thích quái đản của cô là đi dạo trong trời mưa lớn với cái lý do cũng quái đản không kém rằng trời mưa càng to thì không ai biết mình đang khóc.Cả khách sạn thường ngày lẽ ra sẽ rất nhộn nhịp nhưng hôm nay tự dưng ảm đạm và u ám như đám mây đen trong những ngày bão lớn. Chẳng có một ai, chỉ riêng mình Thiên với chiếc ô hồng trong một khoảng sân trời quá rộng.Gió cứ thổi làm cho ô cứ bay, nước mưa vẫn xối xả hắt vào chân tay Thiên trong từng bước đi.Thiên thở dài.Sài Gòn mùa mưa ẩm ướt hơn bao giờ hết. Những cơn mưa kéo theo tâm trạng âu sầu của những người đang không sẵn sàng đón nhận niềm vui.Thiên không nghĩ quá nhiều, nhưng mỗi khi nghĩ, lại nghĩ rất nhiều.Chợt chân cô dừng lại trước bảng thông báo,đôi mắt cô nhìn như bị thôi miên vào tờ giấy tuyển sinh của trường nam Night. “Trường nam”_ hai chữ ấy cứ nhảy múa trước mắt Thiên.Trong đầu Thiên chợt hiện ra một ý nghĩ quái đản. Cô giật nhanh tờ giấy có ghi địa chỉ ngôi trường rồi đi đến một quán cắt tóc gần đó.
    -Chào quý khách-Tiếng chào của chị phục vụ vang lên
    Thiên gật đầu đáp lại rồi ngồi vào ghế
    -Quý khách muốn cắt kiểu nào ạ? Có rất nhiều kiểu hiện nay đang được các bạn gái ưa chuộng.
    -Chị cắt cho em kiểu đầu nam đi ạ, đừng để quá ngắn cũng không quá dài.Kiểu treo trên tường ấy-Thiên nói rồi chỉ tay lên bức ảnh của một diễn viên nam có mái tóc khá ấn tượng.
    Hơn một tiếng sau,Thiên ngắm mình trong gương,cô gật đầu hài lòng.Bây giờ nếu Thiên khoác lên mình bộ đồ nam thì không ai nói cô là con gái mặc dù cô có vẻ ngoài cuốn hút của một người con gái.
    ----------------------------------

    Hơn một tuần kể từ ngày Thiên gọi điện đến trường Night,ngày nào Thiên cũng chờ đợi.Cả ngày Thiên nằm trong phòng,co mình trong chăn và ôm gối ngủ để chôn vùi một ngày cuối tuần ảm đạm như đám mây mùa mưa.Chợt chuông điện thoại đổ một hồi dài,Thiên bật dậy thật nhanh đưa tay vớ lấy cái điện thoại.Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người đàn ông khá luống tuổi(Thiên nghĩ vậy)
    -Cậu là Hàn Như Thiên?
    -Vâng, ông gọi có việc gì đó ạ?
    -Tôi thay mặt hiệu trưởng trường Night báo tin cho cậu.cậu đã được nhận vào trường và có thể chuyển đến trường chúng tôi ngay hôm nay.
    -Dạ vâng, tôi sẽ đến trong vài giờ nữa.Rất cảm ơn ông.
    Thiên gác điện thoại rồi nhanh chóng phi đến chiếc tủ thu xếp hết đồ đạc của mình vào chiếc balo rồi cô đi vào phòng tắm.Thiên với cái đầu thông minh và tính toán điên phải biết ,biết rõ rằng điểm yếu khi cô cố tình giả trai (cố tình ấy ạ) là gì.Và cái đầu đó đã điều khiển Thiên mặc áo nịt ngực_ngực nịt vào rồi thì coi như cô là con trai,vậy thì không lo bị phát hiện.Thiên hài lòng ngắm mình trước gương rồi khoác balo đi xuống quầy tiếp tân trả phòng.Mấy chị tiếp tân cứ gọi là ngây như con gà tây khi thấy Thiên.Còn Thiên thì phớt lờ tất cả những ánh mắt ấy và quay bước để những ánh mắt tiếc nuối rớt lại phía sau.
    ----------------------------------------------------------
    Rừng cây trong khuôn viên trường Night được bao phủ bởi một lớp mây trắng dày đặc.Tiếng ve sầu kêu ra rả,thi thoảng lại có một chú chim vỗ cánh bay vụt qua.Mưa phùn rả rích rơi,mềm mại mà trong suốt,không khí trong lành và tươi mới như trong một giấc mơ. .Tuy vậy nhưng Thiên cũng không có tâm trí nào để thưởng thức tất cả những thứ đó.Mới sáng mà trời đã mưa,lại còn nóng nữa chứ vì vậy bây giờ trông Thiên thật khổ sở.Thiên xốc lại balo,lưng áo cô đã ướt sũng,không biết vì mồ hôi hay vì những giọt nước mưa kia nữa.Thiên đưa mắt nhìn xung quanh.Trời ạh,ngôi trường này phải nói là quá rộng.Từ cổng trường đến chỗ này,Thiên đã phải đi mất 30 phút,nếu theo bản đồ,để đến được khu ký túc thì còn một phần ba quãng đường nữa.Mà cái ông hiệu trưởng này cũng điên lắm cơ,xây trường ở đâu không xây lại chọn ngay trên núi làm đi mệt muốn chết.Bỗng mắt Thiên sáng lên.
    Dưới tán cây rậm rạp, anh ban mai trong mưa xuyên qua từng kẽ lá, không khí dường như đang có một luồng hào quang bao phủ lớp sắc xanh ươn ướt như thủy tinh.Một nam sinh đang nằm phủ phục trên ghế đá không biết ngủ hay không chỉ thấy mắt nhắm nghiền.Mái tóc màu nâu đất non, sống lưng dài, hai cánh tay vươn dài,nói tóm lại là một người con trai đẹp.Thiên cố gắng kìm chế niềm vui sướng đang trào dâng trong lòng, cô tiến về phía cậu con trai đó, cất giọng
    -Bạn gì ơi
    Cậu ta không hề nhúc nhích, vẫn tiếp tục ngủ
    Thiên khẽ lay cánh tay cậu ta, điều chỉnh giọng nói to hơn một chút
    -Bạn ơi, phiền bạn chỉ giúp tôi ký túc xá ở đâu được không?
    Mưa lất phất rơi trong rừng cây. Cậu ta vẫn nằm đó, không hề để ý đến cô, khuôn mặt không biểu lộ một chút xúc cảm nào
    -Này, tôi đang nói chuyện với bạn đấy, bạn có nghe thấy không hả?
    Thiên có chút tức giận. Nếu không muốn giúp đỡ thì nói một câu chứ đằng này, thật là chẳng có chút lịch sự nào cả.
    -Này, này-Thiên lấy hết sức đẩy mạnh cậu ta một cái, cô chỉ hận là không thể dùng chân đạp cho cậu ta một cái.Sao lại không trả lời cô chứ? Giọng cô nghe sợ lắm sao? Thật là tổn thương lòng tự tin quá đi thôi.
    Nhưng chợt Thiên khựng lại khi thấy khuôn mặt đẹp của cậu ta đầy máu.Thiên kinh hãi kêu thất thanh. Nhưng không ai trả lời cô, rừng cây chỉ đáp lại bằng tiếng giật mình vỗ cánh của mấy chú chim.
    -Có ai không, cứu với
    Tiếng kêu cứu vang trong khuôn viên trường,nhưng cũng chỉ có tiếng Thiên vọng lại.Rừng cây tĩnh mịch.Mưa vẫn không ngừng rơi xuống những tán lá xanh rồi từ đó lại thi nhau rơi xuống đất.Thiên vừa tức vừa sợ,cô cứ giậm chân thình thịch.Có nhầm không cơ chứ.Một trường thuộc một trong ba trường lớn nhất cả nước,rộng như thế này mà không có lấy một bóng người,đi đâu hết cả rồi.Sao lại chỉ có mấy con chim với đám ve sầu này cơ chứ.Thiên nhìn vẻ mặt cậu học sinh kia,không còn thời gian suy nghĩ nữa.Thiên khom người xuống,kéo cậu bạn nằm lên lưng mình,vừa cõng vừa lôi về phía cổng.
    -Này,cậu làm gì đấy
    Giọng nói vang lên từ phía sau Thiên,là cậu bạn đó.Thiên vui mừng đến nỗi không nói lên lời.Cô đưa cậu đến ghế đá gần nhất rồi đặt cậu ngồi xuống
    -Cậu không sao chứ?Tôi tưởng cậu chết rồi đấy.Tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé.
    -Cậu là học sinh mới phải không?-Cậu bạn đó cất giọng yếu ớt
    -Sao cậu biết hay vậy, tôi tên Hàn Như Thiên.Cậu cứ gọi Như Thiên được rồi
    -Vì cậu là học sinh mới nên mới dám giúp tôi, chứ những học sinh ở đây không ai dám giúp tôi đâu.Dù sao cũng cảm ơn cậu.Giờ cậu đi đi,không lại mang vạ vào thân đấy.
    -Tại sao chứ?-Thiên thắc mắc hỏi lại
    -Cái đó từ từ rồi cậu sẽ biết.Đi đến ngã ba kia rồi cậu rẽ trái sẽ thấy một bể bơi,đi tiếp khoảng chừng 300m sẽ gặp ký túc xá.Cậu gặp bác Chung,bác sẽ chỉ phòng cho cậu.
    -Tôi đưa cậu đến phòng y tế.Cậu chỉ đường đi
    Thiên nhìn cậu ta cương quyết.Cô choàng tay cậu ta qua cổ mình rồi dìu cậu ta đứng dậy.Vừa đi được và bước, chợt đàng sau vang lên tiếng của một người
    -Chắc mày là học sinh mới nên tụi tao tha cho mày.Để thằng đó lại và đi ngay.
    -Tại sao tôi phải làm thế?
    Thiên quay lại phía sau, nhìn tên cầm đầu và bọn đàn em bằng con mắt tò mò,dò hỏi.
    -Nếu mày muốn yên ổn học ở đây đến khi tốt nghiệp thì biến ngay.
    -Nếu không thì sao?-Thiên hỏi ngược lại
    -Vậy thì tao cho mày chung số phận với nó
    Tên đó lao nhanh về phía Thiên.Đôi mắt Thiên khẽ chớp rồi nhanh như chớp,Thiên xoay người tung chân đá mạnh.Cú đấm của tên đó chưa đi hết hành trình thì đã bị gạt ra và bị ăn nguyên một gót chân vào cổ.Tên đó loạng choạng rồi ngã xuống đất.Một thằng đàn em chạy đến đỡ hắn dậy.
    -Đánh nó cho tao- Tên cầm đầu ra lệnh.
    Hơn sáu đứa xông lên cùng một lúc.Bọn này với Thiên chỉ là nhãi con không đủ trình để đánh nhau với cô, vì vậy mà chưa đầy mười phút bọn chúng đã bị Thiên đo ván.
    -Còn không mau biến đi-Thiên giơ nắm đấm lên, đe dọa
    Bọn người vừa bị Thiên xử luống cuống dứng dậy và chuồn.Thua thì phải chuồn,đó là quy luật.Nhưng trước khi bỏ đi,tên đầu đàn còn để lại một lời đe dọa
    -Mày cứ chờ đấy.Anh Phong sẽ cho mày một bài học.
    Thiên bỏ ngoài tai lời đe dọa ấy, cô chạy đến bên cậu bạn vừa mới quen đỡ cậu ta đứng dậy.
    -Cậu không sao chứ-Thiên nhìn cậu ta,cất giọng hỏi.
    -Cậu không sợ sao? Trong trường này không ai dám chống lại An Vũ Phong đâu.
    Cậu bạn nhìn Thiên ái ngại.
    -Sao tôi phải sợ chứ.Cậu ta cũng là người như tôi và cậu, sao phải sợ
    -Cậu đúng là rất đặc biệt.
    Cậu ta nhìn Thiên với ánh mắt ngạc nhiên vì câu trả lời của cô.
    - Vậy cậu có sợ làm bạn với tôi không?
    Thiên hỏi cậu ta bằng một chất giọng đều đều và có phần đùa nghịch.
    -Cậu không sợ thì sao tôi phải sợ chứ.Tôi là Trần Nhật Quân, rất vui được làm bạn với cậu.
    Quân đưa tay ra bắt tay Thiên, cả hai cùng cười vui vẻ.Khuôn viên trường vốn im lặng giờ bị phá vỡ bởi tiếng cười của hai người.
    Tin tức về cậu học sinh mới dám chống lại An Vũ Phong lan đi trong trường nhanh như vận tốc ánh sáng.À không, vận tốc ánh sáng thì không nhưng âm thanh thì rồi.Người nọ rỉ tai người kia,cứ thế cả cái trường này biết.Mà cả cái trường này biết nghiễm nhiên Thiên biết,Quân biết và An Vũ Phong cũng biết.
    .

    Chap 3:
    Ký túc xá nam trường Night
    Nếu có từ nào ngoài từ sang trọng và tiện nghi thì Thiên sẽ dùng nó để diễn tả nơi này.Nhưng có hơi bất tiện vì phải ở chung phòng với một người nữa, mà đến giờ này cô cũng chưa thấy mặt mũi đâu.Xếp quần áo vào ngăn tủ của mình xong,Thiên tự thưởng cho bản thân mình thời gian thư giãn bằng bản Secret yên lành và chìm dần vào giấc ngủ lúc nào mà cô không hề hay biết.
    -Này, dậy thôi Thiên, đến giờ ăn rồi
    Quân lay vai Thiên và cất tiếng gọi
    Thiên vùi đầu vào trong gối lầm bầm một cái gì đó rồi ngoan ngoãn ngồi dậy.Trông Thiên lúc này như một con mèo con ngái ngủ.Cô lắc lắc đầu rồi từ từ mở mắt ra.
    -Để con ngủ chút nữa đi mẹ
    -Mẹ nào ở đây?
    Quân rút tai nghe ra khỏi tai Thiên rồi nhẹ nhàng nói vào tai Thiên
    -Dậy đi, mình dẫn cậu đến canteen.Chắc cậu đói rồi.
    Thiên bừng tỉnh.Cô nhìn người con trai đứng trước mặt, chút nữa thì hét lên nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, cô nở một nụ cười
    -Xin lỗi, cậu có thể đợi mình 5 phút không?
    Thiên đưa tay lùa vào mái tóc rối bù của mình rồi bước vào nhà tắm.Năm phút sau, cậu trở ra rồi cùng Quân xuống canteen.
    Canteen trường giờ này đông thật.Quân dẫn Thiên đến một cái bàn trống gần tường
    -Cậu ăn gì, mình sẽ mua cho cậu-Quân lên tiếng khi thấy Thiên vẫn còn ngái ngủ
    -Cho mình bánh mì và sữa
    Thiên đáp lại Quân trong khi cô còn bận so sánh học sinh trường này với học sinh trường cô.Nhìn thì thấy học sinh trường này (toàn học sinh nam) có vẻ như dễ nhìn hơn học sinh nam trường cô còn học hành thì không biết thế nào.Đang miên man suy nghĩ chợt Thiên thấy cái gì man mát chạm vào má.Thiên ngước mắt lên nhìn, thì ra là Quân_cậu bạn mới quen với một hộp sữa lạnh
    -Cậu đang nghĩ gì mà mình gọi không nghe-Quân nói rồi đưa cho Thiên hộp sữa.
    -Cậu có gọi mình sao?-Thiên ngạc nhiên hỏi lại Quân và nhanh tay đón lấy hộp sữa từ tay Quân, cắm ống mút uống một cách ngon lành.
    -Cậu có biết rằng cậu rất đặc biệt không?
    Đang uống sữa một cách ngon lành,nghe Quân nói thế,Thiên chợt giật mình.Và hệ quả của việc ấy là cô bị sặc sữa.Cô hỏi Quân mà long lo sợ Quân đã phát hiện ra điều gì
    -Sao cậu lại nói thế
    -Vì mình thấy cậu…
    Chưa kịp nói hết câu thì một khay đồ ăn đổ ụp xuống đầu Quân.Thiên choáng.Cái gì đang xảy ra truớc mắt cô thế này? Học sinh truờng này làm cái quái gì không biết.Thiên đưa mắt nhìn Quân rồi lại nguớc mắt nhìn mấy đứa học sinh, cất giọng
    -Các cậu làm cái quái gì thế? Xin lỗi Quân đi.
    -Xin lỗi? Tụi tao có nghe nhầm không ta?
    -Nếu không thì đừng có trách-Thiên rít qua kẽ răng
    -Hô hô, xem mày làm gì đuợc tụi tao-Tên đứng đầu có vẻ hống hách
    -Thì làm gì này.
    Thiên nói rồi cầm khay đồ ăn của Quân đổ lên đầu chúng nó.Nhưng thế chưa đủ.Cô đưa tay sang bàn gần nhất vớ lấy ly nuớc tạt mạnh vào mặt mấy đứa.
    -Thế nào? Cảm giác đựơc đồ ăn đổ lên nguời vui chứ.Toàn một bọn rách rưởi.
    Thiên nói xong rồi kéo Quân ra khỏi canteen mà không biết rằng toàn bộ hành động của cô đã đựợc hai tên con trai ngồi cách đó không xa quan sát hết.Sóng gió bắt đầu nổi lên ở cái học viện vốn đã không có sự thanh bình này.Cuộc sống của Hàn Như Thiên cũng đã bắt đầu thay đổi.
    Thiên lang thang một mình trong khuôn viên của trường.Từ sau bữa trưa, cô không thấy Quân đâu.Dường như Quân cố tình tránh mặt Thiên.Mải mê suy nghĩ về chuyện của Quân mà Thiên không biết mình đã đi vào chỗ mà không một học sinh nào trong cái học viện này dám vào ngoài bốn người, nhưng nay chỉ còn ba.Bỗng Thiên vấp phải một vật thể không xác định và ngã một cái đau điếng.Thiên đứng dậy, toan đá cái vạt thể ấy cho bõ tức nhưng chợt cô khựng lại.Vật thể không xác định mà Thiên vấp phải là một con người bằng xương bằng thịt đang nằm ngủ dưới gốc cây, bên cạnh cậu ta là một cái balo khá lớn
    "Chắc cũng là học sinh mới như mình"Thiên nghĩ rồi quay bước, nhưng có tiếng nói từ phía sau vang lên
    -Đạp vào người ta mà không biết xin lỗi àh?
    -Đây không phải là chỗ ngủ.Tại cậu nằm đó nên tôi mới đạp phải chứ.Đâu phải lỗi tại tôi
    Thiên cãi bướng
    -Hình như cậu không biết tôi là ai thì phải
    -Tôi cóc cần biết cậu là ai
    Thiên nói rồi cất bước đi thẳng, mặc cho tên đằng sau gào thét cái gì đó.Còn về phần Vũ Hàn(tên con trai bị Thiên đạp phải), cậu ta đang rất tức giận.Ở trong cái học viện này dám có đứa ăn nói với cậu thế sao.An Vũ Phong và thằng anh song sinh_Vũ Duy mà biết thì còn đâu Vũ Hàn phong độ ngày nào.Không cho thằng nhóc đó một bài học thì cậu thề không làm người.Vũ Hàn ngồi dậy,khoác balo lên vai đi về hướng ký túc xá.
    -----------------------------
    Vứt"phịch" cái balo lên giường, Vũ Hàn lấy ra một bộ pyjama để đó rồi đi vào phòng tắm.Dòng nước mát lạnh làm cậu tỉnh táo hơn.Cuối cùng thì cậu cũng đã quay lại cái học viện mà khi ra đi cậu đã tự nhủ không bao giờ quay lại.Vuốt ngược mái tóc ra sau,Vũ Hàn đưa tay lấy chiếc khăn quấn quanh người rồi bước ra ngoài.Vừa bước ra đến cửa, cậu giật mình vì có người trong phòng cậu và vì tiếng hét của người đó.Khỏi nói chắc các bạn cũng biết đó là ai.Vâng,đó là Hàn Như Thiên ấy ạ, và người chung phòng với cô không ai khác lại chính là Vũ Hàn.Thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
    -Cậu ngừng hét được chưa?
    Vũ Hàn thả người xuống ghế sofo,đưa mắt nhìn Như Thiên đầy dò xét.Cậu ta đang rất ngạc nhiên vì sao lại có đứa con trai khác trong phòng mình
    -Cậu mặc quần áo vào trước đã.
    Thiên lắp bắp nói mà không dám nhìn thẳng vào cậu ta.Mặt cô nóng bừng,tay chân run lảy bảy.Đây là tình huống mà cô chưa từng ngờ đến.Điệu bộ ấy của cô không thể nào qua mắt được Vũ Hàn_một tay ăn chơi có tiếng của đất Sài Thành.Lần đầu tiên cậu ta thấy một đứa con trai đỏ mặt khi nhìn thấy cơ thể của một đứa con trai khác.Vũ Hàn nhìn Thiên, nở một nụ cười tinh quái
    -Cậu nhắm mắt vào tôi mới thay đồ được chứ
    Thiên ngoan ngoãn làm theo mà không biết rằng mình đang bị chơi xỏ
    -Xong rồi, cậu có thể mở mắt
    Thiên mở mắt, quay ra nhìn Vũ Hàn.Chợt cô hét to hơn.Vừa mới nãy Vũ Hàn còn quấn khăn tắm nhưng bây giờ người cậu ta không một mảnh vải che thân.Thiên vừa giận vừa xấu hổ, còn Vũ Hàn thì cười khoái chí
    -Của cậu với của tôi giống nhau mà, có gì phải đỏ mặt chứ
    Vũ Hàn vừa nói vừa mặc pyjama rồi cậu ta ngồi xuống trước mặt Thiên.
    -Giờ cậu nói cho tôi biết sao cậu lại ở phòng tôi?
    -Tôi là học sinh mới chuyển đến.Họ xếp cho tôi ở phòng này
    Thiên nói mà mắt vẫn nhắm chặt
    -Hiểu rồi.Hy vọng cậu có thể ở chung với tôi một tháng.
    Vũ Hàn nhìn Thiên rồi nằm xuống giường.Rất nhanh,cậu ta đã chìm vào giấc ngủ.Còn Thiên vẫn ngồi đó, băn khoăn.Cô cứ nghĩ giả con trai dễ nhưng giờ giông tố chỉ mới bắt đầu.Cô sẽ làm gì với thằng bạn cùng phòng quái dị này? Ngày đầu tiên của Hàn Như Thiên ở cái học viện này trôi qua như thế đấy.
    .


    Chap 4:
    Lớp 11a hôm nay nhộn nhịp hơn thường ngày.Mặc dù lớp toàn con trai nhưng bọn này còn phởn hơn cả con gái.Cứ 10 phút lại ngóng ra cửa như trông chờ một điều kỳ diệu.Có tiếng trống vang lên báo hiệu giờ học.Bọn con trai vẫn không ngừng bàn tán,chỉ có điều bọn này đã ngoan ngoãn quay lên bục giảng.

    Thiên bước nặng nề dọc theo dãy hành lang.Có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bỏ nhà đi chứ không nói gì đến việc học và sống cùng phòng với một tên con trai.Ba mẹ cô mà biết chắc cao huyết áp mà vô bệnh viện quá.Thiên thở dài, bước chân đã dừng lại trước cửa lớp 11a.Hít một hơi dài, cô đưa tay đẩy cánh cửa.Cánh cửa vừa mở ra thì một tràng vỗ tay vang lên.Thiên ngạc nhiên về cái cách chào đón thành viên mới của cái lớp này.Không ngờ ở nơi đây cô cũng được chào đón nồng nhiệt đến vậy.Thiên nở một nụ cười thân thiện nhưng đáp lại nụ cười ấy là 40 đôi mắt nhìn cô như sinh vật lạ.

    -Này cậu, tránh đường cho tôi đi chứ

    Tiếng nói vang lên phía sau làm Thiên phản xạ theo bản năng, cô khẽ nghiêng người qua một bên nhường lối.Khi người ấy bước qua cánh cửa, bọn học sinh trong cái lớp này ồn ào hẳn lên.Bọn nó nhìn người vừa bước vào lớp với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, khác hẳn với ánh mắt của bọn nó dành cho Thiên.Đến lúc này Thiên mới biết những cái vỗ tay ấy không dành cho cô mà cho tên đáng ghét ấy.Cô đưa mắt quan sát tên mới vào.Trời ơi, cái quái gì đây, hết lớp để học rồi hay sao mà cái tên cùng phòng với cô lại còn học chung lớp với cô nữa.Mà nhìn mặt cái tên này cũng thấy quen quen.Hình như cô đã gặp ở đâu rồi mà cô không nhớ nổi.

    -Lớp có học sinh mới.Vũ Hàn chắc không xa lạ với các em.Còn một bạn nữa mới chuyển đến
    Ông thầy nói rồi khoát tay ra hiệu cho Như Thiên bước vào.

    -Chào các cậu.Mình là Hàn Như Thiên, mới từ Hà Nội vào, mong các cậu giúp đỡ

    Nghe đến cái tên Như Thiên, cả lớp không ai bảo ai, tự nhiên ngẩng lên nhìn cô rồi lắc đầu thương hại.

    -Em muốn ngồi đâu?

    Ông thầy hỏi, có lẽ đã bắt đầu sốt ruột cho thời gian của buổi học.

    Thiên bước xuống dãy bàn đầu tiên, cô mỉm cười lịch sự

    -Mình có thể ngồi đây chứ?
    Nhưng đáp lại cô là cái nhìn thiếu thiện cảm.Thiên đâu biết cái học viện này đã nhận được lệnh của An Vũ Phong, ai mà giúp Hàn Như Thiên là chống lại An Vũ Phong.Mà chống lại An Vũ Phong thì chỉ có con đường chuyển trường, vì vậy mà chẳng ai ngu mà giúp.Sau một hồi đi gần như khắp lớp,Thiên nhìn về phía cuối lớp, nơi Vũ Hàn đang ngồi.Cô đi đến và đặt cặp xuống chiếc bàn ngay cạnh chỗ của Vũ Hàn.

    -Mình ngồi đây được chứ?
    Lũ học sinh ngạc nhiên.Gì chứ Vũ Hàn là bạn thân của Vũ Phong,cậu ta có điên mới giúp Thiên.Ấy thế mà, Vũ Hàn hất hất tay

    -Sao cũng được. Chỗ này cũng rộng mà.

    Tiết học đầu tiên trôi qua một cách buồn chán.Thiên chăm chú chép bài nhưng tâm trí thì để đâu đâu ấy.Thỉnh thoảng cô quay sang nhìn tên bên cạnh đang ngủ ngon lành.Tiết hai, tiết ba, rồi tiết năm trôi qua như thế.Thiên vẫn say sưa học bài còn Vũ Hàn vẫn say sưa ngủ.Chỉ khi tiếng chuông hết giờ vang lên, Vũ Hàn mới tỉnh dậy, thất thểu bước ra khỏi lớp.Lớp học giờ chỉ còn lại mình Thiên.Cô xếp sách cho vào cặp rồi bước ra khỏi lớp tới canteen.
    ----------------------------------
    Sau năm tiết học, bọn học sinh có vẻ đói.Khi Thiên lê tới được canteen thì đã chật cứng người.Cô đưa mắt nhìn xung quanh, không một cái bàn nào trống.Cô thở dài, tiến đến quầy bán đồ ăn, kêu một suất bánh mì với hai hộp sữa lạnh rồi quay bước ra phía cửa, chợt

    -Thiên, ngồi đây nè
    Giọng ai như giọng Quân, Thiên quay người lại thì thấy Quân đang mỉm cười với mình.Cô cũng mỉm cười thật tươi rồi tiến về phía Quân

    -Cậu ra lâu chưa? - Thiên hỏi

    -Mình ra sớm hơn lớp cậu 10 phút.Cậu gọi đồ ăn chưa?

    -Rồi, àh, mình mới phát hiện ra một nơi rất đẹp.Tụi mình đến đó ăn nha.

    Thiên nói với giọng điệu hào hứng.Thực ra thì cô sợ sự việc như buổi trưa hôm qua lặp lại.Quân nhìn Thiên, gật đầu đồng ý.Thế là hai người bước ra khỏi canteen.Đi một đoạn khá dài mới đến cái nơi mà Thiên khám phá ra sau bữa trưa hôm qua.Khi vừa đặt chân đến, mắt Quân chợt tối sầm lại.Cậu nhìn Thiên, hỏi một câu mà lắp bắp mãi

    -Sao...cậu...lại...biết... chỗ... này?

    -Àh, mình khám phá ra nó hôm qua khi đang đi dạo mà không có cậu đấy
    Thiên không hề phát hiện ra có sự thay đổi trong mắt Quân.Cô vẫn hồ hởi khoe thành tích của mình.

    -Cuối cùng thì cũng gặp người không muốn gặp nhất
    Giọng một người vang lên trước mặt Thiên và Quân.Vâng, không ai khác chính là An Vũ Phong và anh em nhà họ Nguyễn Vũ.Thiên mở to đôi mắt nhìn An Vũ Phong.Cậu ta đẹp thật đấy.Đôi mắt màu đất non ẩn dưới hàng mi dài.Chiếc khuyên tai bạc lấp lánh trên vành tai.

    -Nhìn cái gì mà nhìn? An Vũ Phong quát lên khi thấy có đứa dám nhìn mình lâu đến vậy

    -Không cho nhìn thì thôi, tưởng mình đẹp lắm đấy. Về nhà lấy gương coi lại mặt nha.Đã xấu lại còn bày đặt chảnh
    Thiên ngoài miệng thì nói thế nhưng cô vẫn phải công nhận rằng An Vũ Phong quả thật rất đẹp trai.

    Nghe Thiên xỉa xói An Vũ Phong,Vũ Hàn không nhịn nổi cười.Cậu ta bước lên trước để xem ai dám nói An Vũ Phong_thần tượng của con gái Sài thành khủng khiếp đến thế.Chợt cậu ta khựng lại.Đây chẳng phải là thằng ở cùng phòng với cậu sao.Mà không chỉ vậy, cậu thấy nó còn quen quen.Àh, nhớ ra rồi, nó chẳng phải là đứa đạp phải cậu hôm qua sao? Phen này thì nó chết dưới tay mình.Vũ Hàn nhìn Như Thiên cười rồi quay sang Quân

    -Lâu ngày không gặp, vẫn sống tốt chứ?

    Thấy cách nói chuyện của hai người họ, Thiên không khỏi thắc mắc. Hình như họ biết nhau.Mà có lẽ không chỉ biết thôi đâu, hình như còn rất thân nữa.Thiên thắc mắc lắm ấy nhưng không dám hỏi.
    Quân nhìn Vũ Hàn, cậu không nói gì, quay bước đi ra khỏi nơi ấy.Giờ chỉ còn lại mình Thiên đứng đó mà không hiểu có chuyện gì xảy ra

    -Chào cậu, cảm ơn vì lòng dũng cảm của cậu, nhưng cậu đã làm bọn này không vui.Giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.
    Vũ Duy đứng quan sát nãy giờ, chợt lên tiếng

    -Sao tôi phải hối hận chứ? Mà mấy cậu nói cái quái gì thế.Lòng dũng cảm là sao?

    -Từ từ rồi cậu sẽ biết

    Vũ Duy bước lên trước Như Thiên, đưa tay ra bắt tay cô như một cử chỉ đẹp trước khi giao chiến.Nhưng đáp lại cái bắt tay ấy là cái chỉ tay thẳng mặt của Thiên dành cho Duy

    -Ơ, sao hai người giống nhau thế?

    Duy shock, hết xỉa xói Vũ Phong, giờ lại dám chỉ tay thẳng mặt Duy, cậu bạn này quả không muốn sống yên ổn rồi. Chỉ riêng Vũ Hàn nhìn Thiên đầy vẻ thích thú.Vũ Hàn bỏ đi, kéo theo hai ông tướng đang giận ngút trời và không quên để lại cho Thiên một cái nháy mắt đầy hàm ý kèm theo câu nói

    -Có cậu, học viện này sẽ không còn chán nữa.
    .
     
    giả y như thật ấy , mà truyện tranh + chữ đọc còn thấy khoái chứ toàn chữ ko thế thì lướ cho nhanh ;))
     
    Đau đáu Hòang Sa - Truyện ngắn của Phan Trang Hy

    Đau đáu Hòang Sa - Truyện ngắn của Phan Trang Hy


    Đau đáu Hòang Sa


    Kính tặng các chiến sĩ Hoàng Sa, Trường Sa…

    Lệ thường, ngày nào cũng vậy, lão Ban lại ra biển. Không nhìn thấy biển là lão cảm thấy sao sao ấy. Lão dễ nổi cáu với vợ. Chỉ cần nhìn thấy biển, nhìn ra ngoài khơi xa là lão mới dịu đi những cáu ghét của cuộc đời. Lão đi biển không phải để nhìn thiên hạ tắm, không phải tập thể dục dưỡng sinh, cũng không phải bông lơn chọc ghẹo những mụ hồi xuân. Lão nhìn biển như thể cho vơi bớt nỗi lòng của mình, khi chẳng biết tỏ cùng ai. Thường là lão đi một mình. Nhưng lần này lại khác. Lão cùng thằng cháu nội ra biển chơi.


    Nhìn thằng cháu đang lượm những vỏ ốc, vỏ sò, những con sao biển, lão thấy hồn mình như nhập vào sóng biển. Vẫn tiếng sóng vỗ bờ, vẫn tiếng rì rào của đại dương, của hồn biển Đông muôn thuở. Vẫn đâu đây từ cõi sơ khai nước mặn, trời nồng. Bỗng thằng Phong - thằng cháu nội của lão - lên tiếng :
    - Nội ơi ! Nội coi nè ! Vỏ ốc này đẹp quá, nội ơi ! - Vừa nói, nó vừa chạy tới khoe lão.

    - Ừ ! Đẹp quá !- Lão khẽ nói.

    Nhìn vỏ ốc trên tay thằng Phong, lão lại nhớ cái vỏ ốc mà lão đã tặng cho Vũ - ba của thằng Phong. Quá khứ ấy như hiện ra trước mắt …

    Lão làm sao quên được cái ngày lão được nghỉ phép về thăm gia đình ở Đà Nẵng. Được trở về đất liền, được thăm vợ, thăm con - thăm cái thằng con trai, cái thằng con mà lão chưa biết mặt, lão cảm thấy sao quá tuyệt vời. Nằm thao thức, nghe sóng, gió mang vị mặn trong đêm, lão không ngủ được. Ngày mai là có tàu vào đất liền. Mừng thật ! Vui thật ! Nghĩ đến vợ con, lão lục tìm trong đầu nên tặng vợ, tặng con những gì ? Ở trên quần đảo này có gì ngoài phân chim, cát vàng, san hô, ốc biển…Tặng gì đây cho vợ, cho con ?

    Vừa về đến nhà, lão chào mọi người. Vợ lão ôm chặt lão, khóc : “Sao anh không ở ngoài đó ? Anh về làm gì ?”. Lão biết vợ quá thương mình nên nói vậy thôi. Chính vợ lão đã khuyên lão ra đảo nhận công tác khí tượng kia mà.

    Nhìn thằng Vũ nằm trên nôi, lão giơ hai tay ra, vừa vỗ vỗ vừa kêu lên : “Ba đây con ! Cho ba bồng tí !”. Thằng Vũ nằm trong nôi khóc ré lên. Thương con, lão muốn bồng con, ôm con. Nhưng mỗi lần lão bồng nó thì nó không chịu. Một bữa, vợ lão lo sắm sửa một ít đồ dùng để lão ra lại đảo, bèn giao con cho lão. Thằng Vũ cứ khóc, không chịu cho lão bồng. Lão lấy những thứ đồ chơi bằng nhựa cho nó chơi, nhưng nó vẫn không chịu nín. Cực chẳng đã, lão bồng con và dỗ. Lão kêu kêu, cười cừời ; lão làm đủ trò ; nhưng thằng bé vẫn cứ khóc. Khóc miết rồi cũng mệt. Mệt nên nó nín. Rồi nó đưa mắt nhìn lão, nhìn khắp phòng. Lão thấy mắt thằng bé nhìn các thứ để ở trong tủ gương như muốn khám phá điều gì đấy. Nhìn con, lão lấy làm lạ. Những thứ trong tủ có gì lạ đâu. Toàn san hô, ốc biển…, những thứ lão mang từ đảo về. Lão bồng con đứng trước tủ. Thằng bé cười - lần đầu nó nhoẽn miệng cười. Lão lấy mấy thứ nhỏ xinh cho thằng bé chơi, nhưng nghĩ lại, lão sợ thằng bé chơi, rồi nuốt bậy, nên lão cất. Thằng bé lại khóc. Cuối cùng, lão chọn cho con một con ốc to bằng nắm tay. Đây là con ốc lão lượm trên đảo đúng vào lúc nghe tin vợ ở nhà sinh thằng Vũ. Thằng bé cầm con ốc, ngậm vào miệng ra chiều thích thú.

    Kể cũng lạ ! Từ khi chơi với con ốc, thằng bé lại muốn lão bồng, lão bế. Chỉ trừ lúc nó thèm sữa, còn thì nó đòi lão bồng chơi cùng con ốc cho bằng được. Nó cũng thích lão hát cho nó nghe, nó cũng thèm lão hôn nó…

    …Lão vẫn nặng nợ với đảo. Đảo là nhà, là phần cuộc sống của lão. Những lúc thương con, nhớ vợ, lão chỉ biết ngồi trên bãi san hô nhìn vào đất liền. Làm sao lão quên được những hoàng hôn. Màu sắc kỳ ảo vàng đỏ tím xanh cả biển. Mặt trời lặn dần xuống biển như thể thiên nhiên đang cất giấu viên ngọc hồng vào trong rương vũ trụ. Chỉ còn thứ ánh sáng diệu kỳ trên biển. Và trong lão sáng lên thứ ánh sáng của đêm, thứ ánh sáng gia đình, quê hương…Lão thèm được nhìn vợ, nhìn con, nhìn những gì thân thương của mình. Lão quên sao được những lần đem thư của con ra đọc. Ngó thế mà thằng Vũ cũng đã lớn rồi. Học lớp 11.Thư gửi cho lão, lúc nào nó cũng nhắc đến con ốc mà lão cho nó. Cũng từng ấy câu chữ, nó cứ viết vào những lá thư gửi cho lão : “Ba biết không ? Bạn bè con, đứa nào cũng trầm trồ vì con có con ốc đẹp. Con đã từng khoe với bọn chúng là con ốc mang cả hình hài của quần đảo Hoàng Sa. Bọn chúng không tin. Nhưng con tin là thế !”.

    Lão cũng tin là thế ! Lão tin quần đảo Hoàng Sa là máu thịt của quê hương. Làm sao lão quên được có lần lão đã dắt thằng Vũ về quê ở tận Quảng Ngãi. Trong lần giỗ chạp, ông tộc trưởng họ Đặng của lão đã từng nhắc rằng lão là kẻ hậu sinh đang kế nghiệp tiền nhân. Mở gia phả, lão rưng rưng đọc những dòng chữ ghi công tích của họ Đặng. Vua triều Nguyễn đã từng phái dòng tộc lão vượt đại dương trấn giữ Hoàng Sa. Lão cảm thấy như máu tiền nhân đang chảy trong cơ thể, tăng thêm nghị lực, tăng thêm tình yêu cho lão trên đảo Cát Vàng. Làm sao lão quên được lúc cúng tế, bà con tộc họ đã bỏ thức ăn, sau khi xong lễ, vào một chiếc thuyền làm bằng bẹ chuối, thả xuống biển. Mũi thuyền hướng về Hoàng Sa như thể rằng Hoàng Sa không thể quên trong hồn người đã khuất. Trong tâm tưởng lão, lúc nào chiếc thuyền bẹ chuối ấy cũng lớn như những chiếc thuyền của dòng tộc họ Đặng, họ Trần, họ Lê…ở quê lão vâng lệnh triều đình, tiến thẳng Hoàng Sa…Trong lão như trỗi dậy những bài văn tế các thủy binh thời ấy. Nhận lệnh vua, nặng nợ nước nhà, buổi ra đi đâu dễ dàng. Sóng gió trùng khơi, thủy quái dẫy đầy, đến Hoàng Sa đâu dễ. Các thủy binh được tế sống lúc lên đường như thể rằng quê hương vẫn nặng nợ với những người con. Lão bùi ngùi, run rẩy như có ai đang bóp nghẹt trái tim. Lão khóc…

    Và lão đã khóc rất nhiều khi nghe tin thằng Vũ hy sinh trên Trường Sa năm 1988. Lão không ngờ như vậy. Kỷ vật cuối cùng của con lão là quyển nhật ký. Lão đã đọc đi, đọc lại hoài. Những dòng cuối cùng lão như thuộc lòng : “Ba ơi ! Biển đảo là biển đảo của quê hương do cha ông để lại cho con cháu đời sau. Phải giữ để khỏi có tội với tiền nhân, với con cháu. Dẫu có hy sinh, con vẫn không hối tiếc điều gì vì đã thực hiện theo lời ba dạy.”. Đến giờ, lão vẫn không biết mình dạy con điều gì. Lão chỉ nhớ những việc làm, những tình cảm gắn bó với Hoàng Sa. Không biết có phải những điều ấy là lời lão dạy với con ? Có lần thằng Vũ cầm con ốc đố lão - lúc nó vừa thi xong tú tài : “Đố ba, trên mình con ốc này có gì ?”. Lão ngạc nhiên sao con lão đố như vậy. Nhìn con ốc, lão cười đáp : “Thì chỉ những chấm, những chấm màu vàng nâu”. Thằng Vũ cũng cười, nói : “Rứa con đố làm gì !”. Rồi nó chỉ từng cái chấm, hỏi lão có giống những đảo mà lão đã từng ở không, nhiều chấm có phải là quần đảo không…Và rồi nó kết luận : “Trên mình ốc có in hình quần đảo Hoàng Sa”. Kể cũng hay hay. Từ đó, nó để con ốc vào chỗ trang trọng nhất. Khi nhập ngũ, đi bộ đội hải quân, nó xung phong đi Trường Sa. Lão không gàn con. Nó cũng có tình yêu đảo như lão kia mà !

    Kể từ ngày thằng Vũ mất, lão như mất hồn. Cứ những đêm rằm, mồng một, lão lại ra biển. Dù nắng, dù mưa, lão vẫn ra biển thắp ba cây nhang hướng về Hoàng Sa, Trường Sa mà vái. Ngoài kia, những con thuyền thả lưới, những chiếc tàu đánh bắt cá sáng rực những ánh đèn như thành phố nổi trên biển. Trước mắt lão hiển hiện những ngư dân cần mẫn, chăm chỉ, chịu khó chịu thương. Trước mắt lão hiện lên những chàng trai giữ đảo, có cả hồn của những người như con trai lão cùng tiền nhân giong thuyền xuôi ngược biển Đông. Nhiều lúc lão lẩm bẩm một mình như đọc thơ về Hoàng Sa…

    Và rồi thành phố Đà Nẵng bổ nhiệm Chủ tịch huyện đảo Hoàng Sa. Lòng lão trỗi dậy thứ tình yêu biển đảo mà bấy lâu nay ẩn trong tiềm thức. Người họ Đặng hôm nay lại nối tiếp họ Đặng, họ Trần, họ Lê… ở quê lão, như cái thuở cha ông vâng lệnh triều đình ra đảo, gánh trách nhiệm với Hoàng Sa. Lão thấy mình như trẻ lại, khỏe lại và vui hơn. Không vui sao được khi đất đảo quê hương được nhắc đến ? Không vui sao được khi có người dám nhận trách nhiệm nặng mang ? Lời thằng Vũ trong nhật ký sáng rực trong tâm trí lão : “Biển đảo là biển đảo của quê hương do cha ông để lại cho con cháu đời sau. Phải giữ để khỏi có tội với tiền nhân, với con cháu…”.

    Tiếng thằng Phong như đánh thức lão :

    - Nội ơi ! Mai con phải vào thành phố Hồ Chí Minh.

    - Ở thêm ít ngày, được không ? - Lão hỏi như trách .

    - Con phải vào để thầy hướng dẫn làm luận văn .

    - Thế thì phải vào thôi ! Mà này, con làm đề tài gì ?

    - Dạ ! Con làm đề tài về quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa trong mối quan hệ với biển Đông.

    Trầm ngâm một lúc, lão lên tiếng :

    - Gay đó con ! Nhưng phải gắng thôi.

    - Dạ ! Con nghe lời nội.

    Hai ông cháu cùng dắt tay xuống tắm. Nước biển tắm mát cơ thể lão, cơ thể cháu lão. Nước biển Mỹ Khê giống như nước biển Hoàng Sa. Lão nghe mằn mặn bờ môi. Lão đứng lên. Mặc từng cơn sóng đổ trên người, lão nhìn ra xa khơi. Đau đáu là Hoàng Sa trong nỗi nhớ…


    Tháng Năm, 2009
    Phan Trang Hy


    (nguồn huongdaumua)
     
    Top