Private conversations
Help Users

    ĐỪNG ĐỌC BĂNG MẮT HÃY ĐỌC BẰNG CẢ TRÁI TIM

    heokoi28

    Vang Danh Bốn Biển
    1.Đành thôi

    Ngày đó, yêu em mà không dám nói. Cứ chiều chiều tan lớp, ngồi đợi em về trong một góc quán cà phê đầu ngõ. Em thôi không học nữa. Tôi quyết định viết thư tỏ tình. Thư viết chưa xong, em theo chồng xa xứ. Lá thư tình viết dở dang tôi còn giữ đến tận bây giờ.

    Sáng qua, ngồi trên ghế xử ly hôn, ngỡ ngàng thấy em ôm con ngồi bên dưới, mắt đỏ hoe. Tối về, lục lại trang thư cũ định viết tiếp. Tìm mãi, không có cây bút nào trùng với màu mực cũ…

    2.Mẹ & con

    Con lên ba, chơi bên nhà dì, bị xe đạp ngã, trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm, hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn, mẹ nhìn lại mình: chân không dép, quần ống cao ống thấp, áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười.

    Con lớn, mẹ bỗng bị chứng điếc đột ngột. Lần lữa mãi, mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu, hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn, con khóc.

    3.Dấu lặng

    Ngoại tẩn mẩn mở bảo-tàng-túi. Trong đó có mấy bức ảnh ố vàng gối đầu lên nhau. Bé chỉ người đàn bà nhếch nhác ẵm đứa trẻ gầy nhom hỏi:

    - Mẹ đấy hở bà ?

    - Bà đấy. Mẹ đây nè! - Ngoại chỉ con bé trong ảnh.

    - Mẹ mà nhỏ xíu, không mặc quần!

    - Lớn mới thành mẹ. Già thành bà. Rồi cháu cũng thế.

    - Cháu không làm bà. Lưng gãy xấu lắm, lại ăn trầu xay không ăn được kẹo.

    - Làm mẹ vậy - Mẹ cười.

    - Hông... Làm mẹ khổ lắm! Ngồi may suốt ngày

    Im lặng. Rồi tiếng máy may lại rào rào như tiếng mưa rơi.

    4.Vô Can

    Quốc lộ về đêm, hắn rải đinh rồi hắn vá bốn xe xẹp. Mưa, hắn bỏ về. Hai xe khác đang tìm nơi vá bỗng "Rầm..... Ree...ét". Một chiếc nữa ngã lăn, bé năm tuổi văng vào bánh xe tải.

    Người nguời rơi nước mắt. Hắn chẳng hay biết, vô can.

    5.Tóc sâu

    Sáu tuổi. Tôi vọc tay trong vườn tóc ngoại, reo vang: "Con tìm được sợi trắng rồi!".

    Mười tuổi. Tôi cột - mở mãi búi tóc của ngoại, phụng phịu: "Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia, bữa nay lại chui ra nữa!".

    Mười lăm tuổi. Tôi vừa chạy ra cửa vừa nài nỉ: "Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ tóc sâu".

    Mười tám tuổi. Tôi nhìn lên mái tóc ngoại trắng phơ, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp một điều ước.

    6.Lời cuối

    Chuông điện thoại reo vang, giật mình, như cái máy, tay bật đèn đầu giường, mắt nhìn đồng hồ: 12 giờ 20 đêm. Chờ đến tiếng thứ ba mới nhấc điện thoại. Giọng thằng em từ quê nhà lạc lỏng, buông xuôi :

    - Má xấu quá rồi, không còn biết gì nữa! Anh nói với Má vài tiếng đi!!

    Tôi tuyệt vọng :

    - Má đâu còn nghe được !?

    Thằng em nài nỉ :

    - Anh nói với Má vài tiếng đi, Má còn chờ anh đó !!

    Tôi nghẹn ngào trong điện thoại như một lời tạ tội :

    - Má ơi, con không về kịp, thôi Má hãy đi đi, đừng chờ con nữa.

    Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại reo vang, giọng thằng em não ruột: " Má đã ra đi !"

    7.Nghĩ lễ

    Cha nó xuôi ngược buôn bán trên chiếc ghe nhỏ để lo cho nó ăn học. Xong đại học, nó ở lại thành phố.

    Tết vừa rồi, tiễn nó đi, ông dặn: "Con đi làm, ít về. Cha mẹ nhớ lắm. Nhưng ráng… đến dịp lễ rảnh con về thăm cha mẹ".

    Nó hứa.

    Lễ đến, ông hớn hở chờ nó về. Nó điện thoại bảo không về được vì sinh nhật bạn gái.

    Nghe xong, ông trầm ngâm, lát sau nói với mẹ nó: "Vậy là tết thằng nhỏ nó mới về. Còn đến bốn tháng nữa…"

    8.Chợt...

    Tốt nghiệp đại học, ở lại thành phố đi làm. Tháng rồi, mẹ vào thăm. Mừng và thương. Mẹ khen: "Bạn gái con xinh."

    Cuối tháng, lãnh lương. Dẫn người thương đi shopping. Em bảo: "Mỹ phẩm của hãng này là tốt nhất. Những loại rẻ tiền khác đều không nên dùng vì có hại cho da, giống mẹ anh đó, mẹ bị nám hết anh thấy không…"

    Chợt giật mình. Mẹ cả đời lam lũ, nắng gió với cái ăn, nào đã biết phấn son màu gì.

    9.Nụ

    Tôi con một, cái Nụ là con nuôi. Tôi và Nụ cùng đi học. Tôi thi đỏng đảnh, đố kỵ Nụ. Nụ ngoan, vẽ rất đẹp. Những bức vẽ của nó như có hồn hoa lá, biển cả…

    Lớn. Tôi du học, lấy chồng sinh con, định cư bên ấy. Ngày về thăm mẹ, mẹ đã già và mất trí. Mẹ nhìn tôi xa lạ, rồi ôm chầm lấy Nụ, vỗ vào lưng nó:

    -Ngoan nào, bé Thảo cưng của mẹ, nín đi… mai mẹ cõng con đi xem hội làng đêm trăng.

    Câu nói như hàng vạn mũi kim châm vào tim tôi ứa máu.

    10.Đi thi

    Chị Hai thi đệ thất. Ba thức dậy từ tờ mờ chở chị đi trên chiếc xe đạp cũ. Chị Hai đậu thủ khoa. Má bảo: "Nhờ Ba mày mát tay". Từ đó, lần lượt tới anh Ba rồi cô út - cấp II, cấp III, tú tài, đại học - Đứa nào cũng một tay Ba dắt đi thi. Giờ cả ba đều thành đạt.

    … Buổi sáng, trời se lạnh, Ba chuẩn bị đi thi "Hội thi sức khỏe người cao tuổi". Má nhìn Ba ái ngại: "Để tôi gọi taxi. Tụi nhỏ đều bận cả".

    Buổi tối, má hỏi: "Ông thi sao rồi?". Ba cười xòa bảo: "Rớt!".

    11.Anh Hai

    Ăn thêm cái nữa đi con!

    - Ngán quá, con không ăn đâu!

    - Ráng ăn thêm 1 cái, má thương. Ngoan đi cưng!

    - Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!

    Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.

    Hai đứa trẻ đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến. Mắt 2 đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:

    - Anh hai thổi sạch rồi mình ăn.

    Thằng anh phùng má thổi. Bụi đường đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tỏm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.

    - Ai biểu anh hai thổi chi cho mạnh - con bé nói rồi thút thít.

    - Ừa . Tại anh ! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm 2 ngón thôi!

    12.Nắm tay

    Con gái đi chơi tối về muộn, chị mắng, nó chỉ cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi nhưng lại cười tủm tỉm. Chị ngạc nhiên. Tối, nó rúc đầu vào lòng chị, khẽ bảo:

    - Mẹ ơi, con đã nắm tay một người.

    Chị gật đầu:

    - Phải nắm chặt nghe con, nếu bạn trai con là một người tốt.

    Ngày xưa, cũng bằng tuổi con, chị yêu và đã được yêu. Chị cũng đã biết cái cảm giác lần đầu tiên nắm tay người khác phái. Cảm giác run rẩy nhưng hạnh phúc đến rạng ngời mà sau này không bao giờ thấy lại. Anh còn bảo:

    - Đã nắm tay em rồi, anh sẽ nắm thật chặt. Anh sẽ giữ em cho riêng mình.

    Lúc đó, chị đã khóc...

    Bây giờ chị lại nghĩ về anh. Anh nắm tay chị chặt quá, chặt quá... làm chị bức bối. Chị phải tự buông lỏng tay mình, để đến ngày lên xe hoa, nắm tay chị lại là một người khác.

    Con gái chị vẫn còn cười rạng rỡ, hai tay cứ đan vào nhau như muốn tìm lại cảm giác được nắm tay. Thương mình rồi thương con, quay sang phía tường trắng, chị khẽ thở dài muốn nói với con:

    - Nhưng đừng nắm chặt quá. Mẹ sợ...

    13.Mai mốt

    Trên bãi cát, hái đứa trẻ cùng trò chuyện:

    - Mai mốt lớn lên, mình sẽ tìm việc làm, mình sẽ kiếm thật nhiều tiền cho mẹ xây một ngôi nhà thật đẹp.

    - Còn mình, mình sẽ là giáo viên như mẹ mình vậy.

    Hai đứa cùng cười và ngoéo tay hứa hẹn, rồi đua nhau chạy cho kịp chuyến đò cuối.

    … Nhưng con đò mong manh đã không cập bến, trong tiếng thét gào của sóng dữ vẫn còn văng vẳng giọng nói của trẻ thơ: "Mai mốt lớn lên, mình sẽ…"

    14.VÔ TÂM

    Tháng đầu tiên lãnh lương dạy kèm. Nó hí hửng rủ nhỏ Trâm đi chợ. Loanh quanh một hồi, nó sắm đủ cả quần Jeans, áo pull, kẹp, nơ... Trâm đắn đo mãi, chẳng chịu mua gì. Ngang hàng vải, nhỏ kéo nó vào, chọn mua một xấp vải lụa sẫm màu.

    Nó nhăn mặt:

    - Màu này già lắm!

    Trâm rụt rè:

    - Tao mua cho mẹ tao đó. Lần đầu làm ra tiền mới hiểu cái vất vả của mẹ bao nhiêu năm qua.

    Nó giật mình, lặng thinh. Giỏ đồ trên tay bỗng dưng nặng trịch....

    15.EM GÁI TÔI

    Tôi vào đại học. Em gái tôi bỏ học, tảo tần nương rẫy nuôi tôi, bỏ quên mộng mơ thời con gái.

    Em đi làm hãng chuối. Lương tháng 120.000 đồng. Tôi về thăm, em cho 60.000 đồng. Một nửa. Thầm nhủ sẽ đền đáp thiệt thòi cho em.

    Em lấy chồng, sinh con, nghèo. Tôi lận đận, chải bươn. Chưa kịp đỡ đần cho em, em đổ bệnh: u não. Bác sĩ lắc đầu, em tôi nằm chờ chết.

    Muốn đổi lại "một nửa" đời mình cho em. Nhưng...

    16.NƯỚC MẮT

    Ba vốn chỉ huy quân đội, tính cương nghị. Ba dạy: Con trai không được khóc, khóc là yếu mềm .

    Đi học bị bạn đánh, không đủ sức chống lại, một vết bầm ở mắt. Chạy vội về nhà, thấy ba đứng trước cửa, tôi thinh lặng, cúi đầu bỏ đi.

    Ngày nhập ngũ, mẹ khóc rất nhiều, còn ba thì không. Tôi nhìn ba, nhìn mẹ, rồi ra đi, không khóc.

    Chiều nay bên quan tài mẹ, ba đứng lặng yên, cúi đầu, rồi đưa tay rút khăn mùi xoa. Ba khóc. Tôi nhìn ba, nhìn quan tài mẹ, mắt cay xè

    17.Mẹ tôi

    Ba mất. Mẹ tảo tần, lam lũ, cóp nhặt từng đồng cho chúng tôi ăn học.

    Xóm giềng dèm pha nghèo không lo, học đi mai mốt bán chữ mà ăn!

    Mẹ ngậm ngùi bảo ba mẹ không có gì để lại, các con ráng học sau này mưu sinh.

    Anh em tôi đã đứng được trong đời.

    Xóm giềng khen bà ấy giỏi thật, một mình nuôi bốn đứa con ăn học thành tài.

    Mẹ mỉm cười, hằn sâu những nếp nhăn.

    18.THẤT NGHIỆP

    Công ty làm ăn thua lỗ, sa thải nhân viên. Sau mấy tháng viết đơn xin việc khắp nơi, tôi chán nản quay về. Thất nghiệp! Vợ tôi cũng quay về với hàng cà phê cóc, tảo tần nuôi chồng con.

    Sáng nay tôi dậy trễ. Nhà vắng tanh, mọi người đi cả rồi. Cầm tờ 5.000đ được để sẵn trên bàn - tiền sáng - vụt nhớ lại ánh mắt tủi tủi của vợ lúc cúi nhặt mấy tờ giấy bạc gọi là tiền chợ tôi vứt đại xuống giường mỗi lần vội đi làm...

    19.TIẾNG MẸ ĐẺ

    Tôi lấy chồng xa, cách quê nhà đến nửa vòng trái đất. Tôi sinh đôi hai thằng nhóc. Chúng lên năm, nghịch lắm! Mỗi lần mắng nó bằng tiếng Việt, nó đâu hiểu, lại phải dùng tiếng Anh.

    Cứ thế, tiếng mẹ đẻ thưa dần. Cái quyết định dành thời gian dạy tiếng Việt cho con ngày càng vô hiệu. Tôi không nản.

    Năm năm sau. Vào một sáng đẹp trời, tôi có tin vào tai mình không nữa, tiếng con trai tôi:

    - "Quê hương là chùm khế ngọt..."

    Tiếng Việt đàng hoàng, chuẩn!

    Vậy là tôi vẫn còn quê hương...

    20.CHỈ TAY

    Cô có thói quen xòe bàn tay trái, ái ngại nhìn đường chỉ kẻ ngang tay mình. Có người nói: Nếu tìm được người có đường chỉ tay như vậy, em sẽ giàu sang .

    Nghe cô kể, anh cười: Tay anh không có đường chỉ ấy. Em ra chợ xem mấy ông ăn xin, chắc sẽ tìm thấy. Cô cười như *** nẻ.

    Rồi cuộc sống cuốn anh xa cô. Giờ đây, cô không cần bàn tay có đường chỉ ngang. Cô chỉ cần đôi tay chai sần với những ngón gầy để dìu cô đi suốt con đường này.

    Chỉ tay nào là hạnh phúc, chỉ tay nào là khổ đau, làm sao cô biết được!
     
    Top