Private conversations
Help Users

    Nguồn gốc các thể loại nhạc đương đại

    love_Evjl

    Hành Hiệp Giang Hồ
    Đang rảnh post lên cho mọi người tham khảo & bít đc mình thjk nghe thể loại nào & những bài mình đang nghe thuộc dạng nào : đề nghị ko spam, chỉ được bổ sung thuj


    Nhạc Pop​

    hay gọi đơn giản là Pop, là một thể loại của nhạc đương đại và rất phổ biến trong làng nhạc đại chúng (phân biệt với nhạc cổ điển và nhạc folk). Thuật ngữ này không cho biết một cách chính xác về thể loại nhạc hay âm thanh riêng lẻ nào mà nghĩa của nó lại rất khác nhau phụ thuộc vào từng khoảng thời gian trong lịch sử của nó và từng địa điểm khác nhau trên thế giới. Trong làng nhạc đại chúng thì nhạc Pop thường được phân biệt với các thể loại khác nhờ một số đặc điểm về phong cách nghệ thuật như nhịp nhảy hay nhịp phách, những giai điệu đơn giản dễ nghe, cùng với một số đoạn trong bài hát được lặp đi lặp lại. Ca từ trong nhạc Pop thường nói tới tình yêu, xúc cảm và sự nhảy múa.

    Nhạc Pop được chia làm nhiều loại nhưng các loại nhạc phổ biến nhất hiện nay là :

    Teen Pop ( Trực thuộc American Pop hay nói đúng hơn là thể loại được thể hiện bằng Anh Ngữ)

    V-pop ( Trực thuộc Vietnamese Pop hay nói thêm là thể loại được thể hiện bằng tiếng Việt - nói thêm, Có nhiều bài V-pop là đang được coi là "Đạo Nhạc" từ các nước khác các bạn có thể vô box Others-Request để tìm hiểu thêm)

    K-pop ( Trực thuộc Korean Pop - loại nhạc được thể hiện bằng tiếng Hàn - mình cũng rất thik thể loại này)

    J-pop ( Trực thuộc Japanese Pop - loại nhạc được thể hiện bằng tiếng Nhật - cũng chẳng nổi tiếng đối với chúng ta bằng 3 cái trên)

    C-pop ( Trực thuộc Chinese Pop - loại nhạc được thể hiện bằng tiếng Trung Quốc, cũng khá nổi tiếng)

    Rock-pop ( Loại nhạc thuộc các loại trên nhưng có mang thêm một phẩn nhỏ nào đó của Rock. Vd: Bad Day - Daniel Powter)


    Nhạc R&B​

    R&B là viết tắt của Rhythm and Blues. Cũng có thể nói R&B là một nhánh rẽ lớn của thể loại nhạc Blues đã có từ trước đó khá lâu. R&B, thể loại nhạc có nguồn gốc từ cộng đồng người Phi da đen này đã phát sinh từ đầu thế kỉ 20 và trở thành một loại nhạc phổ biến trên nhiều quốc gia vào khoảng thập niên 40.

    Đó cũng là thời gian những người châu Phi bị bắt đưa sang châu Mỹ sống tập trung tại miền Nam và sau đó họ đã có những cuộc chuyển cư hàng loạt đến vùng Trung, Bắc, Tây Mỹ. R&B đã cùng họ phát triển rộng ở khắp châu Mỹ. Những bản ghi âm chính thức đầu tiên được thực hiện vào năm 1938 và cho đến thập kỉ 60 người ta đã biết nhiều đến những cái tên như B.B. King, James Brown... Cũng trong khoảng thời gian đó, R&B phân hoá thành 3 luồng chính: Chicago Soul, Motown Sound và Southern Style phát triển khá mạnh mẽ. Thập niên 60 cũng có thể gọi là thời kì vàng son của thể loại nhạc này.

    Theo các dòng nhạc quốc tế khác, R&B du nhập vào Việt Nam từ trước những năm 75 nhưng chỉ là một trong hàng loạt các thể loại như pop, rock, funk, jazz, ... cùng lúc đến Việt Nam. Chính vì thế nên R&B không thể nổi hẳn lên trên cục diện của nền âm nhạc Việt thời xưa và cả thời nay. Đến những năm đầu thập niên 90, người nghe nhạc Việt dần dần biết đến tên của Mariah Carey, Whitney Houston, có lẽ đây cũng là tên 2 ca sĩ hát R&B được quan tâm sớm nhất trong giới nghe nhạc quốc tế đại chúng Việt. Cho đến nay thì thể loại R&B đã không còn xa lạ với fans nhạc quốc tế Việt Nam. R&B trở nên phổ biến hơn thông qua sự giao thoa văn hoá khi đất nước mở cửa. Nền âm nhạc càng phát triển cũng là lúc mọi người biết đến R&B nhiều hơn.

    Đầu thế kỉ 21, pop vẫn là thể loại nhạc đại chúng nhất và được công chúng hoan nghênh nhất, bên cạnh còn có nhiều trào lưu như rock, hip-hop rất được giới ca sĩ Việt Nam học hỏi và tận dụng. Có thể chúng ta đã có V-pop, V-rock nhưng chưa thể có cái gì được gọi là V-R&B. Nhóm Mắt Ngọc tự nhận: "Chúng tôi hát R&B", nhưng không biết là khi hát họ có nhận ra rằng, thứ mà họ đang hát chỉ là những bài hát cover hoặc mô phỏng cách hoà âm cho giống R&B của nước ngoài. Đương nhiên rằng những gì không phải của mình rồi sẽ chẳng bao giờ phát huy hơn được. R&B là cả một nền văn hoá âm nhạc cộng đồng chứ không chỉ là phong cách của một bài hát. Chính vì thế hát được vài bài hoà âm theo phong cách R&B không thể gọi là nhóm hát R&B được.

    Hiện nay chưa ca sĩ Việt Nam nào có thể vỗ ngực tự xưng mình là một ca sĩ chuyên hát R&B cả. Ca sĩ Mỹ Lệ cũng đã từng hát vài bài mang âm hưởng R&B nhưng có lẽ cũng chỉ dừng lại ở đó, bởi sau đấy chị đã không chọn theo đuổi dòng nhạc này. Để hát được R&B cần phải hiểu tường tận và những gì mà mình đang thể hiện, dù chỉ để bắt chước hát R&B cho tốt thôi cũng đã là khó lắm rồi. Để hát giống Whitney Houston chẳng hạn, có lẽ là phải nghe nát không dưới 30 bài của cô để học được cách nhả chữ vào, kéo hơi, lên cao trào... sao cho đúng nhịp.

    Vài ba câu không thể nói hết được. R&B là cả một vấn đề lịch sử âm nhạc rộng lớn. Để hoà nhập và có đầy đủ các thể loại nhạc trên thế giới thì nhạc sĩ, ca sĩ Việt Nam đều phải cố gắng hơn nữa. Nhưng trước mắt, tương lai R&B Việt sao mà quá ảm đạm. Chưa một ai dám tìm tòi khám phá thứ nhạc cần năng khiếu cảm âm, nhả chữ, lên giọng... này cả. Liệu ai sẽ là người mở lối đi mới cho tương lai R&B Việt? Album R&B Việt đầu tiên sẽ là của ai? Điều đó vẫn còn chờ thời gian, chờ những người sáng tác, những "người hát" Việt quyết định.


    Khái niệm nhạc Dance - Trance - House...[/SIZE
    ]

    Nhạc Dance có thể chia làm khá nhiều loại. Những ban như AQUA, Toy-Box, Cartoons DK,... ko chơi nhạc Dance chính hiệu mà chỉ là Pop Dance. Một ban nhạc dance có thể nói là khá hay là Venga boys. Nhạc Dance chính hiệu thường hát rất ít, có khi là ko hát. Nhạc Dance với âm thanh chủ đạo là âm thanh điện tử với tempo thật nhanh và tiếng trống liên hồi. Một loại nhạc DAnce khá phổ biến hiện nay là Hamster Dance, gần giống với Techno. Hamster Dance có tempo khá nhanh nhưng khó bắt nhịp hơn so với Techno. Techno lại có nhiều loại riêng. Ko phải techno nào cũng có nhịp điệu nhanh và sôi nổi. Đại diện của loại techno khó nghe này là Bjork với những âm thanh đầy ma quái. Nhạc techno hiện đại thì lại thích hợp với những điệu nhảy uốn éo người trong các vũ trường. Đặc biệt, nhạc Dance có một điểm đáng chú ý: mở volume càng lớn thì nghe càng hay và càng cảm thấy bốc!
    Nhạc Dance thì chính thức có thể chia làm các loại sau đây:
    - Techno
    - trance
    - house
    - drum 'n' bass
    - trip hop
    - electronica
    - industrial
    - ambient

    HOUSE:
    Trong tất cả các hình thức của nhạc nhảy điện tử, có thể nói rằng nhạc House có truyền thống phong phú nhất về các DJ màu mè và các CLB huyền thoại. Âm thanh này phát triển vào cuối thập niên 70 khi những DJ bắt đầu có óc cải cách, lại thông hiểu về kỹ thuật, chạm trán với bối cảnh nhạc disco bình dân của những tay, đa phần là da đen, dân đồng tính ở Chicago và New York. Những DJ đầu tiên như Larry Levan tại Paradise Garage (New York) hoặc Frankie Knuckles tại Warehouse (Chicago) thường cho chơi đi chơi lại (loop) các đoạn solo trống trong các đĩa nhạc disco, nhằm cung cấp nhiều giờ nhạc nhảy liên tục. Nhiều người cho rằng tên "house" xuất phát từ chữ Warehouse là nơi mà loại nhạc này được định hình.
    House được nhận diện bằng tiết điệu 4/4 bới tiếng bass đập thật mạnh và đều đặ thường chảy với tốc độ 125 nhịp/phút. Cấu trúc này cho phép được cách tân, do vậy những thể loại khác bắt nguồn từ house luôn được sản sinh. Ở CLB Body and Soul (New York), R'n'B và Soul được pha chế với nhau để tạo ra diva house hoặc garrage house. Trong khi đó lại CLB Twilo, tay DJ người Anh tên Carl Cox lại pha đậm loại nhạc techno vào house để tạo ra tech-house. Nhạc salsa cũng thường được nghe theo cách pha trộn như vậy trong một xuất nhạc Latin-house.
    Basement Jaxx là bộ đôi DJ nhạc house, đã phát hành album đầu tay Remedy với hãng đỉa Astralwerks. Trong album này, sự pha trộn âm thanh của flamenco guitar, chất giọng soul và tiếng bassline ầm ĩ thậ lớn đã khiến một số nhà phê bình bốc đồng, buột miệng nói đến thời phục hưng của house. Và trong khi những người tận tuỵ với house, ko hề cạn kiệt hứng thú với thể loại này trong 15 năm qua, lấy làm buồn lòng vì những lời đó ám chỉ rằng "thời của house đã qua rồi". Đĩa này chỉ thực sự tạo được chú ý vừa đủ để đến với các giới thưởng thức mới và bao quát hơn - những fan của dòng nhạc chính thống.
    "Bên trong khuôn khổ của thể loại house", Felix Buxton của Basement Jaxx nói, "bạn có thể làm được rất nhiều điều. Có rất nhiều chất nạc xoay quay tempo đó. Như thể quả tim của bạn, nhịp đập của nó ít nhiều là nhịp bước của cơ thể bạn. Chỉ cần tạo ra một cú hích nhẹ, chất nhạc sẽ đến rất tự nhiên vì house là nhịp điệu của tự nhiên. Nếu bạn đã từng nghe nhiều loại nhạc của các CLB ở Châu Phi, bạn cũng nhận thấy đó là loại âm thanh thuần nguyên, nhạc của những cảm xúc nhât thời của con người. House có được kiểu tempo như vậy".
    Tóm lại, house có một tempo khá nhanh, tiếng bass và tiếng trống là chủ đạo, là lớn nhất và nghe khá dồn dập. Đó là điểm cơ bản để phân biện được house.

    TECHNO:
    Techno có thể là một thuật ngữ dễ gây nhầm lẫn vì thực chất nó xuất hiện trước electronica như là một cụm từ tổng quát nói về loại nhạc điện tử, và ngày nay thuật ngữ này vẫn được dùng cho các hiểu này. Nguồn gốc nhạc techno bắt nguồn từ việc tạo ra cấu trúc metallic pop của ban nhạc synthesizer Đức Fraftwerk. Các đĩa cho Kraftwerk sáng tác trong thập niên 70 và 80 đều được các nhà cải cách techno Mỹ trích dẫn như là nguồn cảm hứng của họ. Đặc biệt phải kể đến bộ ba DJ người Detroit trong giữa thập niên 1980 - Juan Atkins, Derrick May và Kevin Saunderson - phát triển và tinh lọc loại giai điệu tổng hợp đã được ban nhạc Đức này dùng để thử nghiệm, chấm phá vào một chút funk và vay mượn thêm từ bối cảnh âm thanh công nghiệp của vùng Detroit.
    Ngày nay, hầu hết các Dj đeo đuổi nghiệp techno đèu có liên quan đến loại nhạc có những tiếng đập nghe hối hả và nhịp chuyển tương đối nhanh, được biểu thị bằng những tiếng trống điện nện thình thịch liên tu bất tận. Nếu House là nhạc nhảy để tán dương con người thì techno là thể loại ca ngợi máy móc - "chát chúa", "vô hồn" hoặc "không thương xót" là những từ mà các dj của techno có thể hãnh diện là đã được dành ra để gọi riêng cho những âm thanh của họ. Các biến thái từ vòng lập này đến vòng lập khác nhìn chung ko khác nhau là mấy, nhưng ngược lại, với house hoặc big beat, người ta có thể thấy âm thanh của loại nhạc này biến đổi nhanh chóng, chỉ một thoáng lấy đà là chúng đã đạt đến cường độ mạnh hơn trước rất nhiều. Richie Hawtin, là tên thật của dj Plastikman, người đã mở đường để định nghĩa cho nhạc techno ngày nay. Trong một album của anh, Decks EFX & 909, Hawtin dùng 2 bàn xoay (deck), một số mô đun hiệu ưng đặc biệt (EFX) và dàn trống điện tử Roland 909 để tạo dấu ấn âm thanh riêng cho album của anh trong khi anh guồng chúng thật nhanh. Tuy nhiên trong album phát hành trước đó, Consumed, Hawtin cũng dùng các thiết bị tương tự nhưng lại áp dụng nguyên lý techno ở mức tối thiểu trong các thành phần âm thanh pha trộn. Bằng cách tập trung vào sự tinh tế trong việc cấu trúc và sau đó phá vỡ cấu trúc các âm thanh, anh tạo ra được loại nhạc lan tỏa ra xung quanh một cách nhịp nhàng, khó nhận thấy. Hawtin nói "Một khi bạn đã du hồn vào đó, lắng nghe nó một hoặc hai lần, và rồi thêm lần thứ 3 hoặc thứ 4, mỗi lần bạn sẽ chợt nhận ra được những điều nhỏ nhặt trong nó".
    Tóm lại, techno là một loại nhạc được làm bằng điện tử, máy móc từ A đến Z, nghe rất dễ phân biệt những âm thanh điện tử, thường có những tiếng "chíu chíu" như trong các trò chơi video game.

    TRANCE:
    Trance về cơ bản là House, đôi khi còn được nhắc tới dưới cái tên epic hay progessive house, nhưng nhấn mạnh vào tiếy điệu mê hoặc và giai điệu đẹp. Các sáng tác trance đều tiên tiến hóa từ bối cảnh "rave" và house trong thập niên 90, nhưng giai điệu gợi nhớ của chúng lại từ một nguồn khác, đó là synth-pop giữa thập niên 80 của các nhón như New Order. THử lắng nghe ca khúc Blue Monday của New Order và bạn sẽ nghe được cách sử dụng giai điệu điện tử siêu thoát tương tự. DJ hàng đầu của Trance kiêm nhà sản xuất Paul Van Dyk, thừa nhận là anh đã chịu ảnh hưởng từ New Order.
    Sasha, một tay DJ nhạc trance, cùng với John Digweed đóng đô tại Twilo (Manhattan), biểu diễn một suất kéo dài 8 tiếng đồng hồ vào đêm thứ 6 cuối cùng của mỗi tháng. "Nó là loại nhạc rất du dương, rất sảng khoái, rất mơ màng", Sasha giải thích, "Nhưng nó cũng mãnh liệt và có những giây phút vô cùng dữ dội, chuyển từ sáng sang tối, từ cứng sang mềm".
    Khi anh chơi, Sasha tạo ra và lại hủy cấu trúc của tempo - tăng cao hoặc giảm thấp mức độ năng lượng của một party - có đến hàng chục lần như vậy trong một đêm. "Khi John và tôi bắt đầu trình diễn âm thanh này cách đây vài năm, nó được gán cho là nhạc epic house của Anh. Loại nhạc này tạo ra một ko gian âm thanh rất điện ảnh, với mức chất lượng gần như vậy. Nhiều đĩa Trance có vẻ như là chỉ có một dj duy nhất phô diễn tài nghệ của mình dù rằng còn nhiều dj khác nữa. Bạn có khúc intro, khúc build-up, khúc breakdown rồi lại một đoạn khác nữa". Chất lượng âm thanh như trong điện ảnh có tác động rất lớn đối với hệ thống âm thanh trầm đục ngân vang trong các CLB lớn. Sasha nói chiều dài của một suất dj maraton của anh cũng là vấn đề quan trọng. "Chính việc pha chế âm thanh kéo dài 5, 6 tiếng, thậm chí có thể lâu hơn, đã cuốn hút bạn. Bạn có thể trộn chung một đống đĩa house với nhau và tạo ra một âm thanh có chất lượng tương đương như trance. Đó là những gì tôi và John tìm kiếm trong đĩa của mình - những âm thanh mê hoặc làm bạn ko dứt ra được".
    Nói chung, nhạc Trance về cơ bản vẫn là house, nhưng giai điệu được chú trọng hơn và thường dài hơn.
    BIG BEAT
    Big Beat, hoặc rave 'n' roll, là phong cách chọn lựa của các nghệ sĩ bán chạy hàng đầu như The Chemical Brothers và Fat Boy Slim. Loại nhạc này đã minh chứng rằng hình thức nhạc điện tử được các fan của dòng nhạc Pop tìm đến nhiều nhất. Big Beat chủ yếu được tạo ra bằng các sample và synthesizer giống nhau như là một hình thái khác của nhạc điện tử, nhưng các nghệ sĩ big beat có khuynh hướng vay mượn nhiều từ cách cấu trúc và tính đa cảm của ca khúc trong pop music. Các ca khúc thường dễ nhận thấy rõ đâu là phần mở đầu, thân bài và kết thúc. Chúng sẽ thường tập trung vào những đoạn nhấn mạnh - hook hoặc riff - thật đặc sắc.
    Ban nhạc The Chemical Brothers - Tom Rowlands và Ed Simons - được biết là đã phát triển âm thanh big beat từ khoảng đầu cho đến giữa thập niên 90 tại Anh. Họ là một nhóm nhạc vô danh khi bắt đầu lập nghiệp, chơi trong các CLB nhỏ và những rave trên các cánh đồng và các nhà kho, kết hợp các yếu tố house, hip hop và rock để tạo cho nhóm một thanh âm hoàn toàn mới. Ngày nay họ đã bán hàng triệu album trên khắp thế giới và thậm chí còn nhận được giải Trình Diễn Nhạc Cụ Rock Hay Nhất của Grammy 1998 qua ca khúc Block Rockin' Beats.
    "Thật khó nghĩ những thành phần nào của rock thực sự có trong Block Rockin' Beats", Rowland nói. "Chẳng có chút xíu rock nào cả, ko guitar, ko ca sĩ, tuy nhiên có ngừơi sẽ nghe thấy trong âm thanh đó có một tinh thần hoặc cái gì đó lơi lả hay đầy sức sống hoặc cũng có thể nhắc cho họ nhớ đến rock."
    "Khi chúng tôi biểu diễn ở Woodstock, ko có gì giống như những điều chúng tôi thường làm trên các sân khấu lớn. Và khi chúng tôi xuất hiện, cho dù đó là một hình thái hoàn toàn khác những gì người ta đang làm, mọi người thấy rõ thực tế là ko có ca sĩ và ko có nhạc sĩ guitar, và cũng ko có một biểu tượng âm nhạc cụ thể nào diễn ra trước mắt họ. Họ nghe tiếng trống nhưg ko thấy ai đánh trống. Trong một lúc, họ như bị trời trồng, ko ai hiểu hổi hiện tượng này."
    CHính vì vậy mà Big Beat còn thường được gọi là Rock điện tử, nhịp điệu khá nhanh, tiếng guitar và tiếng trống làm bằng máy móc nghe khá chói tai.
    DRUM 'N' BASS
    Drum 'n' Bass là đứa con âm nhạc của reggae, hip hop và techno thời kỳ đầu. Loại nhạc này tiến hoá từ bối cảnh rave và techno của Anh vào đầu thập niên 90, trước khi đúc kết thành hình thức đang có bây giờ - breakbeats tăng nhanh (skitish, percussive patterns) chạy ở tốc độ 165 nhịp/phút, với âm thanh basslines nhộn nhạo, chậm còn phân nửa, nghe như tiếng kèn báo sương mù vang lên thăm thẳm bên dưới bề mặt của loại nhạc này.
    Dj Krust người Bristol (Anh) là một trong những nhà sản xuất drum 'n' bass quan trọng nhất thời bấy giờ. ANh cộng tác với Roni Size như một phần của Reprazent trong album năm 1997, New Forms (hãng Mercury) và cũng đã phát hành album solo đầu tay của mình Coded Language. "Drum 'n' bass là loại nhạc có breakbeat mạnh mẽ dứt khoát", anh trả lời khi được yêu cầu định nghĩa âm thanh này, "nó nặng hơn house và techno một chút. Chúng ta có nhiều điểm đối chiếu khác nhau, từ hip hop đên reggae và funk".
    Một dj có thể (và đôi khi thực hiện) trộn một đĩa house, một đĩa techno vào một đĩa trance, khi chúng có thể tình cờ cùng một tempo. Nhưng drum 'n' bass thường bắt đầu khởi động với một nhịp độ quá năng nổ đến mức ko thề hoà trộn với bất cứ thể loại nào khác ngoài chính nó. Do đó, thể loại con này đã phát triển thành một bối cảnh riêng biệt, bầu ko khí và tính thẩm mĩ gắn bó chặt chẽ với nhạc hip hop và nhiều hơn bất kỳ bối cảnh âm nhạc điện tử nào khác. Trong các CLB hoặc các rave, drum 'n' bass thường có một sân khấu trình diễn riêng cho nó, nếu ko có được một CLB hoặc party riêng biệt hoàn toàn.
    Từ khi được ra mắt, drum 'n' bass đã vỡ thành một số nhánh riêng của nó, bao gồm tech-step rời rạc, chịu ảnh hưởng techno và jump-up thật đậm tiếng bass, nổi tiếng vì những sample hip hop của nó.
    "Có quá nhiều nhánh khác nhau đến nỗi nó kéo theo nhiều giới thưởng thức khác nhau ở mọi nơi", Krust giải thích. "Bạn có phong cách êm ả của Bukem, có phối âm soạn cho đàn dây của Goldie, và rồi bạn có những chuỗi vị chất lai của tôi. Kế đó bạn có những gì mang chất jazz của Reprazent, và jump up từ Aphrodite. Đó là 5 phong cách khác nhau, làm sao bạn có thể ko thích nó được cơ chứ!".

    Dance và Electronica:
    Mọi người thường gộp chung 2 thể loại này làm 1 dưới cái tên: Nhạc Dance! Nhưng thật ra, ta có thể chia Dance và Electronica ra làm 2 phong cách khác nhau!
    Xét về Dance, hình thức của nhạc Dance rất đa dạng, từ disco cho đến hiphop. Trong lịch sử âm nhạc đại chúng, nhạc Dance đã trải qua nhiều giai đoạn phát triển dưới nhiều hình thức khác nhau, và đến giữa những năm 70 thì thể loại này đã thực sự tìm được một chỗ đứng riêng bên cạnh các thể loại nhạc phổ biến khác. Những giai đoạn chuyển tiếp từ thể loại R'n'B của thập niên 50 sang nhạc Soul và rồi Funk và cuối cùng là thể loại Dance Pop trong những năm 90 cho thấy nhạc Dance được hình thành trong thời kỳ nhạc Soul biến đổi thành nhạc khiêu vũ (disco) và toàn bộ các CLB đều chú trọng đến phong trào này. Vào những năm cuối thập niên 70, tất cả các CLB khiêu vũ đều chơi nhạc disco, nhưng sau đó disco được biến thể thành nhièu thể loại khác nhau và tất cả đều được gọi chung bằng một từ rất hấp dẫn: dance - nhạc nhảy, dù đó là dance pop, hip hop, house, techno hay bất cừ điệu nhạc biến thể nào. Điểm chung nhất của các biến thể này là sự nhấn mạnh về tiết tấu và sự phối nhịp luôn là điều quan trọng trước tiên phải quan tâm đến.
    Các album tiêu biểu như MTV Party To Go Vol. 8 (1995), You Can Dance của Madonna (1987), Blue Lines của Massive Attack (1991),...
    CÒn về Electronica, phong cách này thật ra thuộc thể loại Rock Heavy Metal, Electronica có ngót nghét 40 phong cách, sau đây là 35 phong cách được chính thức công nhận:
    1. Acid Techno
    2. Ambient Dub
    3. Ambient House
    4. Dark Ambient
    5. Downbeat
    6. Electro
    7. Electro-jazz
    8. Electronica
    9. Experimental Techno
    10. Funky Breaks
    11. Garage Techno
    12. Hardcore Techno
    13. Neo-Electro
    14. Progressive House
    15. Techno
    16. Tribal House
    17. Ambient Breakbeat
    18. Ambient House
    19. Ambient Techno
    20. Detroit Techno
    21. Electro Acoustic
    22. Electro Techno
    23. Experimental Electro
    24. Freestyle
    25. Gabber
    26. Happy Hardcore
    27. Hi-Nrg
    28. NewBeat
    29. Speed Garage
    30. Trance
    31. House
    32. Trip-Hop
    33. Drum 'n' Bass
    34. Industrial
    35. Big Beat

    Tên gọi Electronica lần đầu được dùng trong tựa của một loạt các sáng tác (thực ra là New Electronica) để đề cao những tác phẩm đầu tiên của các nghệ sĩ techno (loại nhạc khiêu vũ điện tử phổ thông có nhịp mạnh và nhanh) ở Detroit tiêu biểu là Juan Atkins và Underground Resistance, cùng thời với các nghệ sĩ Châu Âu đã tiếp thu những hình ảnh tương lai cho loại nhạc techno của Motor City. Sau đó từ electronica được báo chí Mỹ dùng để gọi tất cả các loại nhạc sử dụng thiết bị điện tử , đặc biệt dùng để gọi riêng các loại nhạc Techno có thể nghe ở nhà hàng hoặc trên sàn nhảy (do các nghệ sĩ Electronica vốn là các Dj của CLB)


    Nhạc Rock

    Trước hết là khái niệm cơ bản để nhận biết 1 bài nhạc rock. Bạn cho rằng cứ phải ầm ầm ầm ầm, với tiếng distortion ồn ào, cùng với loạt trống như súng liên thanh thì mới là nhạc rock? Không hẳn là như vậy, đó là phong cách quậy phá trong nhạc rock, được ban nhạc The Who khởi xướng vào thập niên 60. The Who chính là ban nhạc khiến cho tất cả chúng ta, không ít thì nhiều, đều có ý nghĩ như vậy khi mới nghe rock. Thật ra, có nhiểu phong cách chơi rock. Đó có thể là phong cách nhẹ nhàng đầy triết lý của folk rock (điển hình là Bob Dylan), cũng có thể là những điệu nhảy sôi động và độc đáo (như điệu nhảy con vịt nổi tiếng của Chuck Berry chẳng hạn), cho đến phong cách dị hợm, loè loẹt của glam rock (KISS là ví dụ rõ ràng nhất), thậm chí là gầm rú, kinh dị như death metal (Cannibal Corpse đấy). Tất cả các phong cách đó làm cho nhạc rock trở nên phong phú với rất nhiều thể loại, nặng có, nhẹ có, vừa vừa cũng có, lời hát dài cả mấy trang cũng có, mà chẳng có lời cũng có. Hầu hết các thể loại nhạc rock đều đặt nền tảng trên bộ ba quyền lực: Guitar, Bass và Drum. Giọng hát của ca sĩ nhiều khi không quan trọng: có rất nhiều vị như Ozzy, Chuck Berry hay như cả Nguyễn Đạt nhà ta chẳng hạn, giọng hát không được biểu cảm lắm (thậm chí Jimi Hendrix mỗi khi “hát” lại đọc cả bài), nhưng đoạn solo guitar là thứ cốt yếu trong mỗi bài rock. Solo trở thành bộ phận quan trọng nhất, là linh hồn của cả bài hát. Không giống Pop, chỉ chú trọng đến giọng ca, hay Rap, chỉ chú ý đến nhịp điệu và ca từ sao cho dễ nghe nhất, nhạc Rock có thể “phân định cao thấp” bằng đoạn solo và cách phối âm. Tuy nhiên như đã nói, nhạc rock rất phong phú cho nên không quá bắt buộc phải nặn cho ra đoạn solo. Có những bài hát solo rất ít, thậm chí là không solo bằng guitar nhưng vẫn được xếp vào nhạc rock.

    I)Một số thể loại nhạc rock chính:

    1. Rock ‘N Roll: thể loại nhạc có thể nói là sơ khai nhất của nhạc rock. Bắt đầu nổi lên và thịnh hành từ giữa thập niên 50 của thế kỉ trước với bài hát cột mốc (We’re gonna) Rock around the Clock của ban nhạc Bill Haley and His Comet. Đặc điểm chung của thể loại này là dễ nghe, sử dụng cách phối âm còn khá đơn giản và (gần như) ít thấy đoạn solo rõ ràng như sau này, trừ các tác phẩm của Chuck Berry. Các ca khúc của thời kì này như Jailhouse Rock,Heartbreak Hotel, Hound dog(Elvis Presley),Great balls of Fire(Jerry Lee Lewis),Rock and Roll, Sweet Little Sixteen, Johnny B. Goode(Chuck Berry), Blue Suede Shoes (Carl Pekins)... được phóng tác lại rất nhiều bởi các ban nhạc rock của thập niên 60 và là thước đo trình độ của những tay guitar trong những buổi hợp tấu ngẫu hứng của các ban nhạc(jams).

    2.Psychedelic Rock (acid rock)
    Psychedelic Rock hay còn được gọi với cái tên dữ dằn hơn là acid rock là loại nhạc rock siêu thực,dựa trên ảnh hưởng của ma tuý.Psychedelic phá vỡ cấu trúc thông thường của âm nhạc mà phát triển tự do theo trí tưởng tượng của nhạc sĩ. Sự ra đời của bộ phận phá tiếng của guitar (distortion) trong năm 67 là một buớc đột phá mang tính cách mạng nhằm phục trào lưu psychedelic vì khi ở trong trạng thái lâng lâng của ma tuý,những âm thanh mà các nhạc sĩ nghe được không còn là tiếng guitar hay tiếng bass thông thường mà là những âm thanh méo mó ,biến dạng.Để chuyển tải được những âm thanh đó vào đĩa thu âm hoặc trên sân khấu,các nhạc sĩ và kĩ sư thu âm phải đánh vật với hệ thống âm thanh cồng kềnh để tạo ra thứ tiếng vừa ý.Điều này trong phòng thu còn thể chấp nhận được chứ đói với việc biểu diễn thì không thể vì quá mất thời gian,các tay guitar không thể vừa đánh vừa canh amply chỉnh tiếng được.Ý tưởng về một dụng cụ hỗ trợ cho guitar nối với dàn amply sao cho chỉ cần với một cái đạp chân,tay guitar có thể tạo được âm thanh như ý ra đời.Đến nay thì bộ phận distortion (dân mình gọi là cục"phơ") là một phần tất yếu của những tay chơi guitar.
    Về mặt nội dung ,psychedelic ít khi ca ngợi tình yêu đơn giản mà khai thác nhiều khía cạnh hơn về thần thoại ,cổ tích,ma quỉ,lịch sử hoặc khoa học viễn tưởng.Nó đưa người nghe đến một thế giới hoàn toàn khác lạ,một thế giới mà con người có thể để cho trí tưởng tượng của mình rong chơi thoả thích,không vướng bận.cả người nghe nhạc lẫn người chơi nhạc đều để cho sự huyền hoặc điều khiển mình đến khi thực tế và ảo giác hoà vào nhau làm một. Acid rock được coi là tiền thân của metal

    3.Soft Rock
    Bắt nguồn từ nhạc folk và country,nhạc softrock bắt đầu nhen nhúm từ những năm cuối thập niên 60 nhưng vì phong trào psychedelic vẫn còn rất mạnh nên họ chịu lép vế.So với hardrock thì softrock ,đúng như cái tên gọi của nó,hiền hợn và nhẹ nhàng hơn với tiếng guitar đằm thắm nhẹ nhàng và nôi dung không quá nhạy cảm,thường thì chỉ ca ngợi tình yêu đôi lứa hoặc tình yêu quê hương.Chính vì thế mà về mặt thương mại ,nhạc softrock dễ được chấp nhận hơn.Những nhóm softrock nổi tiếng của thời kì này có thể kể đến Carpenters,Bread,Chicago,Doobie Brothers,Bachman-Turner Overdrive,Three Dogs Night,Eagles...(Mỹ), America,Badfinger,Peter Frampton...(Anh).

    4. Hard Rock
    Hard rock được khởi xướng cách đây khá lâu, kể từ hai kiệt tác :You Really Got Me của The Kinks và My Generation của The Who. Đặc điểm chủ yếu của hard rock là có tiếng distortion khá mạnh mẽ, khô và thô ráp.Còn nhịp trống thì cứ nghe AC/DC là biết. Nói chung hard rock có nhiều ảnh hưởng đến các dòng nhạc sau này

    5. Progressive Rock

    Proggressive Rock là một trong những thể loại kén chọn khán giả nhất trong dòng nhạc Rock. Lịch sử phát triển của Progressive Rock đã rất lâu và cũng có rất nhiều bước thăng trầm với những tên tuổi mà chắc chắn tất cả các fans nhạc Rock không thể nào quên như Pink Floyd, Genesis, Yes...

    Có lẽ khởi điểm của pro rock là từ bài hát huyền thoại A Day In The Life của The Beatles. Trong bài hát đó, các kí ức đã hiện ra như một cuộn phim được trình chiếu liên tục. Pro rock thường có các album theo kiểu concept, tức là các bài hát trong albu nối tiếp nhau tạo 1 vòng tròn kể lại 1 câu chuyện thống nhất, nhưng nếu tách từng bài hát ra vẫn có 1 ý nghĩa riêng nhất định. Ví dụ: album The Wall của Pink Floyd kể về 1 cậu bé tên là Pink Floyd, trong đó chủ lực là 3 ca khúc mang tên "Another Brick in the Wall" có cùng giai điệu nhưng có lời khác nhau xuất hiện ở ba giai đoạn khác nhau trong cuộc đời của Pink. Phần 1 thể hiện cảm xúc của cậu bé Pink khi biết về cái chết của cha mình, một phi công của không lực hoàng gia Anh. Đó là viên gạch đầu tiên xây nên bức tường ngăn cách Pink với thế giới bên ngoài vì cậu bé nhận thức được rằng mình không có cha như những đứa trẻ cùng tuổi. Phần 2, phản ánh mong ước được nổi loạn chống lại những giáo viên và những nội qui khắt khe của hệ thống giáo dục tại Anh. Luôn là mục tiêu của những hình phạt và những lời phê bình đầy ác ý của những giáo viên trong trường, cậu bé Pink đặt viên gạch thứ hai ngăn cách mình với nhà trường và xã hội. Phần 3 là viên gạch cuối cùng Pink đặt vào để hoàn tất lỗ hổng của bức tường cách li anh hoàn toàn với thế giới bên ngoài và trở nên điên loạn

    Hay như album nổi tiếng Tommy của The Who cũng vậy. Lúc đầu đây chỉ là một concept album với cốt chuyện về một cậu bé vừa mù,vừa câm vừa điếc,con rơi của mối tình vụng trộm giữa vợ một sĩ quan quân đội và một người bạn.Cậu bé chứng kiến cảnh cha nuôi bắn chết cha ruột của mình vì ghen tuông và trải qua nhiều nổi đau khổ về mặt tinh thần.Bù lại cậu bé có tài chơi môn pinball bằng khứu giác và luôn luông thắng cuộc trong những lần tranh tài.Câu chuyện đan xen giữa thực và ảo,và mang màu sắc huyền bí ,hoang đường vì người nghe cảm nhận thế giới bằng trí óc của một đứa trẻ tật nguyền.Lúc đầu album không được chú ý lắm nhưng khi nhóm the Who biểu diễn nguyên album trong liên hoan Woodstock thì người ta mới bắt đầu ca tụng nó.Cả album được dựng thành opera trong năm đó với sự góp mặt của the Who,Tina Turner, Elton John... Album ảnh hưởng đến giới trẻ về mặt tâm linh đến mức mạnh trong bộ phim gần đây về nhạc rock là "Almost Famous",tác giả đã dựng cảnh trước khi ra đi người chị đã dặn đứa em nhỏ của mình rằng "Hãy nghe Tommy với một ngọn nến,em sẽ tìm được tương lai của mình"."Tommy" đại diện cho giới trẻ lúc bấy giờ trước thời cuộc,mất hết phương hướng (mù,câm,điếc)mất lòng tin(mẹ ngoại tình,cha giết người tình của mẹ) và sự cám dỗ của ma tuý (nhân vật acid Queen).

    6.Glam Rock

    Đầu năm 1972,có một trào lưu nhạc rock đã ra đời đã gây rất nhiều tranh cãi và lối ăn mặc và trang điểm mang tính phi giới tính và rất lập dị.Đó là glam rock.

    Mọi việc bắt đầu từ khi Angie Bowie ,vợ của tay rock chột mắt David Bowie khuyên (hay xúi) chồng,ngoài miếng băng đen bịt mắt ra nên trang điểm thật màu mè và lập dị để thu hút khán giả .Bản thân David là một tay lập dị với tư tưởng khá phức tạp kết hợp giữa triết lý Phật giáo,tình dục,các quan điểm về vũ trụ và sự sùng bái Hitler.Được sự ủng hộ của vợ, David bắt đầu đưa những tư tưởng lập dị của mình vào album và trong lối trình diễn.Album đầu tiên theo khuynh hướng glam rock của David Bowie là "the Rise and Fall of Ziggy Stardusrt and the Spiders from Mars" năm 72 với Bowie trong hình tượng của Ziggy Stardust được công chúng hoan hô nhiệt liệt khiến cho glam rock có đất sống.Nối tiếp theo David Bowie là Iggy Pop,Alice Cooper,Marc Bolan and the T-Rex,Kiss,và New York Dolls...Tuy nhiên,Glam rock sống không thọ khi vài năm sau ,nó bị Punk Rock,thể loại rock không chuộng sự màu mè hất cẳng.Tính đến nay chỉ còn Alice Cooper và Kiss là hai nhóm không thay đổi phong cách của mình mà vẫn sống được.

    7.Blue Rock

    Là loại nhạc rock có sự kết hợp tài tình giữa chất nhạc blue và nhạc rock. Đại diện tiêu biểu nhất của dòng nhạc này đương nhiên là vị thánh Eric Clapton. Các tác phẩm tuyệt vời của ông như Tears In Heaven, Running On Faith, Wonderful Tonight, Worried Life Blue, Badge luôn luôn được người ta nhắc đến như những ví dụ kinh điển cho Blue Rock

    8. Alternative Rock

    Mở đầu cho dòng nhạc này có lẽ là band Sex Pistols. Đặc điểm chung của nó là có một phong cách hoàn toàn mới so với các thể loại rock trước đó. Đoạn solo được thu ngắn lại, các nhạc cụ điện tử được đưa vào nhiều hơn, cách phối âm cũng khác nhiều. Nhưng ngoại trừ Sex Pistols , REM và U2 ra, ít có band alt rock nào được đánh giá cao. Ngày nay, alt rock cũng đang khá phát triển, nhưng theo tôi chất nhạc cũng chả thấm vào đâu. Điển hình là ban nhạc Green Day, tuy họ cũng mang tiếng là chơi nhạc rock nhưng chắc gì đã hơn được rock Việt (như lão Nguyễn Đạt đánh cũng siêu phết)

    9. Punk Rock

    Là loại nhạc khá thô thiển, chuộng về sức mạnh và tốc độ chứ không nghiêng về kĩ thuật. Loại nhạc này hầu hết dựa trên tiếng guitar ầm ĩ, loạt trống như súng liên thanh và tiếng bass ầm ầm tạo nên 1 bầu không khí hơi thô thiển. Có lẽ không thích hợp lắm với các bạn nữ

    10. Swamp Rock

    Swamp Rock là 1 thể loại nhạc khá khan hiếm. Nó là thể loại rock pha chút vào đó những giai điệu nhẹ nhàng, đồng quê mang tính dân tộc truyền thống cao.

    Khi chơi swamp rock các nhạc công thường ít sử dụng bass và trống. Vào đó là những giai điệu mạnh mẽ của ghita gỗ hay lead chẳng hạn, và có cả những tiếng vỗ tay hay dậm châm làm đệm cho giai điệu...vv

    Nói chung swamp rock là 1 thể loại dễ nghe, nó không quá ầm ĩ nhưng cũng rất ấn tượng nếu bạn là fan của ballad hay slow rock và kể cả country ! Cho tới đầu thập kỷ 60, cả thế giới đã phải nghiêng đổ bởi 2 bản nhạc swamp rock trữ tình của CCR "Up around the band" và "Who will stop the rain". CCR trở thành ban nhạc đi đầu trong thể loại swamp rock. Năm 1974, album collection "The Very Best Of CCR" của họ ra đời đã trở thành 1 cơn sốt lớn trên thế giới đối với các rockfan cũng như countryfan. Rồi sau đó hàng loạt những ca khúc đậm chất swamp đã thống trị thế giới duới bàn tay của những phù thuỷ guitar như "Still got the blues" của Gary Moore, "Smoke On The Water" của Deep Purple, rồi "Love Song" của Tesla ...

    11. Folk Rock

    Vào đầu những năm 60, mọi ý tưởng về sự kết hợp giữa dân ca và rock'n'roll để tạo ra folk-rock đều tạo sự hoài nghi của cả các nghệ sỹ của cả hai dòng nhạc. Với chất liệu tinh khiết của mình, cộng đồng dân ca rất tự hào rằng nhạc folk - sản phẩm tinh tuý của truyền thống văn hoá folklore - chỉ có giá trị khi các ca khúc được chơi với nhạc cụ dân gian, họ coi rock'n'roll là thô thiển và thương mại. Trong khi hầu hết các nghệ sỹ rock'n'roll tiền khởi, hoàn toàn phớt lờ nhạc dân gian truyền thống, coi nó chẳng dính dáng gì đến công cuộc mở rộng nội dung lời ca đầy lãng mạn và tuổi trẻ của họ. Tuy nhiên chỉ trong vòng có vài năm đầu 60, nhạc dân ca và rock không chỉ kết nối với nhau gây dựng lên một thể loại âm nhạc đại chúng, mà còn trở nên thành công và tạo sức ảnh hưởng lớn lao.

    Năm 1964, BOB DYLAN là nhân vật đang thay đổi diện mạo nhạc dân ca đương thời bằng phong cách hát về những vấn đề xã hội (sau hai năm) đã rút tiả ra phong cách riêng lãng mạn trong lời thơ cũng như đạt đến mứt diễn cảm độc đáo (được ví là vua dân ca). Tuy thế trong tâm tưởng Dylan ngầm khoái The Beatles cùng các nhóm thuộc trào lưu British lnvasion, và ngược lại sự quyến rũ của ông cũng được hưởng ứng. Ðó chính là thời khắc trước khi bắt đầu mức ảnh hưởng của hai bên bờ Ðại Tây Dương tạo nền tảng folk rock.

    Cội rễ đầu tiên của folk rock có thể khởi đầu năm 1965, khi nhóm Seacher và Jackie De Shannon thu LP đầu tiên cùng lúc với sự xuất hiện của Beau Brummels, hay khi nhóm blues hùng tráng Animals cho ra bản ca chuẩn mực "The House of Rising Sun" trong lúc Beatles xuất xưởng "I'm a Loser". Và lúc này The Byrds xuất hiện, một cú hích thực sự với bản phóng tác bằng guitar điện bài Mr. Tambourine của Bob Dylan và nó vừa lên top giữa năm 1965.

    Thắng lợi của the Byrds và Dylan đổ thêm nhiệt huyết vào cơn bão của những nhân vật cạnh tranh lẫn bắt chước. Từ kiểu Bob Dylan, The Loving' Spoolfun đã trình diễn phong cách vĩ đại được coi là thời khắc đẹp đẽ nhất của kỷ nguyên folk rock, The Mamas and the Papas dưới sự chỉ huy của cựu ca sỹ dân ca John Philips đã lên đến đỉnh cao sáng tạo tại L.A. Cặp đôi Sonny and Cher, cặp song ca đạt thành công thương mại nhất L.A. sau đó trở nên nổi tiếng trong dòng pop maintream. Không chỉ giới hạn chơi nhạc cụ điện, Donovan một trong những tài năng dân ca tiêu biểu của thập niên 60 đã tiếp bước Bob Dylan, còn mở rộng sang ảo giác. Các nhà sản xuất còn giúp bộ đôi Simon & Garfunkel thêm phần guitar điện 12 giây vào phần hợp âm trên. Sau khi nhạc phẩm "Sound of Silence" đứng đầu bảng xếp hạng, họ là cặp song ca thành công nhất trong toàn bộ sự nghiệp của folk.

    Trong những năm tháng hoàng kim của folk rock, tuy nhạc rock đã đạt tới diện mạo lớn mạnh chưa từng có, nó trở thành mốt thời thượng cho âm hưởng mà ngành công nghiệp âm nhạc hiểu rõ nó cũng là mốt. Năm 1967, các nhóm nhạc từ L.A, Buffalo Springfield và Love đã ra đời những LP kinh điển đã đưa folk thành tung tâm điểm, và bồi bổ thêm các yếu tố chọn lựa và ảo giác. Vào cuối những năm 60, các nhóm Anh quốc, Fairport Convention và Pentangle đã thành công với pha trộn folk rock tinh khiết, gần như đạt đến mức cân bằng giữa nhạc cụ điện và gỗ giữa dân ca cổ và hiện đại. Thế hệ các nhạc sỹ, ca sỹ 60-70 không chỉ hướng về lối chơi guitar điện và trình diễn cùng các nhóm nhạc mà còn nâng cao folk rock thành niềm đam mê trọn đời âm điệu, tiếng guitar, những hoà âm kinh điển của folk rock vẫn hiện diện được các nghệ sĩ ngày nay trình diễn không ngừng từ các nhóm như R.E.M đến ca sỹ như Tracy Chapman.

    HIPHOP​

    Ra đời ở Bronx (New York) trong thập niên 70, Hip Hop đã lan nhanh khắp thế giới và xâm nhập mọi nền văn hóa địa cầu. Là một hiện tượng độc nhất vô nhị, trong 30 năm qua, Hip Hop đã cách mạng mọi loại hình nghệ thuật (nhạc, họa, vũ, văn, thơ…) và biến đổi những xã hội trong đó văn hóa Hip Hop đã có cơ hội được phát triển.


    Định nghĩa

    Hip Hop đã xuất hiện ở South Bronx, một ghetto của New York với vấn nạn ma túy và tội ác bạo tàn hết cỡ dưới mọi hình thức, khoảng giữa thập niên 70. Phong trào Hip Hop là giao điểm của nhiều nền văn hóa và khuynh hướng nghệ thuật. Đại để, ta có thể chia Hip Hop ra làm 4 địa hạt:
    1. Khiêu vũ (breakdancing): Break Dancer (B-boys , Fly-girls) những người biểu diễn bằng việc nhảy theo nhịp nhạc rap
    2. Nguệch họa (graffiti / crime art): những hình vẽ nghệ thuật (thường là chữ và cũng là tên của tác giả) được vẽ bằng tay lên trên tường ở những khu ổ chuột hoặc dưới đường xe điện ngầm
    3. DJing: người tạo giai điệu cho nhạc rap
    4. MCing (rapping): MC (rapper),l à những người đọc lời và khuấy động mọi người bằng những lời nói có vần điệu
    có gắn bó chặt chẽ và đã uống chung cái nguồn lịch sử văn hóa xã hội Hoa kỳ. Nghệ sĩ rap KRS One trong một bài viết về đề tài này đã có thêm 5 điểm chính yếu khác nữa, là:
    1. Nghệ thuật sử dụng thân thể như một nhạc cụ (Beatboxing),
    2. Thời trang vỉa hè (Street Fashion / urban gearz): trang phục của những rapper và những người sống trong vùng tiểu văn hoá hip-hop
    3. Ngôn ngữ đường phố (Street Language / urban slang / black english / hiphop slang): ngôn ngữ lóng thường dùng của các rapper và những người ưa thích hip-hop
    4. Cái khôn lanh ngoài ngõ để “rút tỉa những quy luật chung” (Street Knowledge),
    5. Kinh doanh chợ trời, nghĩa là tìm cách “biến 15 xen ra thành một đồng đô” (Street Entreprenueralism).

    Hip Hop là một họat động có tính cách văn hóa vì nó bao trùm nhiều dạng thái biểu dương nghệ thuật, tuy khác biệt nhưng vẫn bổ túc nhau. Trong giai đoạn đầu, Hip Hop là văn hóa quy tụ những cộng đồng Mỹ-Phi và Mỹ-Porto-rican. Khu Bronx có một cộng đồng rất lớn dân Mỹ-Porto-rican. Họ mê nhạc disco trong thập kỷ 70. Cái lằn ranh văn hóa lúc ban đầu giữa hai cộng đồng này, đã được Hip Hop dần dà tẩy xóa. Nhóm Mỹ đen và nhóm Mỹ la-tinh có rất nhiều điểm tương đồng. Trước tiên là tính di truyền. Bởi họ mang chung dòng máu Tây-ban-nha. Người Tây-ban-nha khi tới đảo, vì nhu cầu sinh lý, đã hiếp phụ nữ bản xứ (thổ dân) mà con cháu sẽ là người Porto-rican. Khi tìm được vàng trên đảo, người Tây-ban-nha đã chở thêm dân nô lệ từ châu Phi tới để phụ giúp trong việc khai thác và đã tạo ra giống người Mỹ-Phi. Tóm lại, hai cộng đồng sống cạnh nhau và mang chung ít nhiều một dòng máu này, đã đặt nền tảng cho Hip Hop.

    Có thể vì từ Hip Hop mang nhiều nghĩa và gợi nhiều ý khác nhau nên đã được giữ lại để chỉ định cái phong trào đã xuất hiện trong thập niên 70. Trước tiên vì nhạc Hip Hop tiếp tục dòng nhạc do người Mỹ-Phi sáng chế. Thật thế, Hip Hop gợi nhớ nhạc Be Bop (dòng nhạc jazz hiện đại xuất hiện sau thế chiến 2 nhờ các đóng góp của Dizzie Gillespie và Charly Parker). Hip Hop cũng có liên hệ với khiêu vũ. Hai âm “Hip” và “Hop” gợi nhớ vũ điệu của các “breakers” trong khu Bronx. “Hip” có nghĩa là “đúng mốt”. Nhưng nó cũng có thêm nghĩa của một tiếng lóng, là biết “xoay trở”. “Hop” thì là một từ gợi thanh, diễn tả sự nhảy vọt, vươn tới. Do vậy Hip Hop hàm ý sự tiến bộ và sự tiến thân nhờ tính thông minh và tài tháo vát.

    Từ Hip Hop có thể đã do ca sĩ rap Love Bug Starky sáng chế. Hip Hop, theo các nghĩa kể trên, đã được các tay MC (Microphone Controller) luôn luôn sử dụng trong các buổi dạ diễn, rồi trong các đc iêua nhạc, dần dà đã lan khắp nước Mỹ và thế giới. Chúng ta sẽ thấy nguồn gốc của từ “Rap” trong phần sau. Hip Hop là một phương tiện để hiện hữu bằng một kiểu thức khác hơn sự hiện hữu do xã hội áp đặt. Hip Hop là một quan điểm về xã hội và những yếu tố của xã hội. Hip Hop đổi hướng, chiếm hữu, sáng tạo và biến cải cái tiêu cực thành cái tích cực.

    Hip Hop, văn hóa vũ múa

    Tất nhiên cái nguồn của vũ điệu Hip Hop là châu Phi, ngày xưa là một lục địa với vài chục tỉ người da đen, sẽ bị bắt giữ và chở sang Mỹ làm nô lệ phục vụ cho bọn người da trắng muốn biến cái lục địa mới đó thành “miền đất hứa”. Trong suốt những năm tháng nô lệ ấy, trong khi người da trắng và các giáo hoàng đặt nghi vấn về sự có mặt của “linh hồn” nơi bọn mọi đen, những người da đen này đã cố hồi sinh một nghệ thuật châu Phi chôn sâu trong đáy người họ, để cho tình cảnh của họ bớt phần cực nhọc. Gắn liền với âm nhạc mà người da đen sẽ sáng tạo trên đất Mỹ, vũ múa sẽ biểu lộ song song với tiến trình của âm nhạc. Như nó đã từng với Jazz, vũ múa là một yếu tố quan trọng đối với Hip Hop. Theo Buster Smith thì nhạc jazz là một loại nhạc cốt để khiêu vũ.

    Quincy Jones nói thêm: Ngày xưa, vũ trường là bến đỗ của các giàn nhạc jazz. Giàn nhạc khiêu vũ và giàn nhạc jazz chỉ là một mà thôi. Teddy Wilson: Thiếu khiêu vũ, nhạc sĩ jazz bị mất sự kích thích tối cần. Trong nhạc jazz nguyên thủy, chính những vũ công đã nâng và giữ giàn nhạc. Nếu các vũ công tồi thì dàn nhạc cũng kém. Và Louis Armstrong đã xác định thêm tầm quan trọng của vũ trong nhạc đen: Anh sẽ không nhìn thấy những diễn tiến trên sàn nhảy nếu mắt anh cứ dán chặt vào các nốt. Ở Ba Tư (Bresil) vũ múa từ châu Phi trở thành chiến cụ để chống lại bọn chủ trương mãi nô, hòa lẫn với các nhịp điệu Ba Tư tạo thành điệu vũ/chiến cụ capoiera. Vũ điệu Hip Hop dần dà tiến triển theo nhạc đen. Trên sân khấu, James Brown là một trong những vũ công thuộc hàng quái kiệt. Các bước cách tân của anh là nguồn cảm hứng lớn lao đối với các vũ công ở New York. Thêm vào cái văn hóa Mỹ-Phi đó, là sự đóng góp của người Porto-american thích vũ điệu disco ở Bronx, trong lúc người Mỹ đen thích vũ điệu funk hơn.


    Vũ điệu Hip Hop gồm nhiều đặc tính:
    Breakdancing, đc chính thức biến đến như B-boying hay B-Girling, một kiểu nhảy rất dynamic, sôi động là một phần trong văn hóa hip hop và đã làm nổi bật phong trào hip hop ở miền Nam thị trấn Bronx của New York trong suốt nửa cuối thế kỷ 20. Breakdancing cũng đc kết hợp (nhưng khác biệt) với Popping (một yếu tố của Funk đã phát triển độc lập ở California suốt cuối thế kỷ 20).
    1. Vũ điệu Break. Còn giữ nhiều đặc tính của capoiera. Gồm nhiều kỹ thuật và động tác khéo léo (acrobatic) gần mặt đất, đã nẩy sinh ở New York. Các tay nghề của vũ điệu này là nhóm Rocksteady (Crazy Leg, Frosty Freeze, Ken Rock), nhóm Dynamic Rockers, và nhóm New York City breaker.
    2. Vũ điệu Electric Boogie. Hóa thân của vũ điệu Electric Boogalloo từ bờ biển Tây Hoa Kỳ, nơi mà vũ điệu này được thể hiện dưới các dạng thức của funk. Bên Pháp Electric Boogie có cái tên mới là Smurf. Vũ điệu này gồm nhiều kỹ thuật đặc biệt, như popin’ do Boogalloo Jo sáng tạo, hoặc kỹ thuật lockin’ (khóa) do Don Campell sáng chế. Marcel Marceau, nghệ sĩ hề nhại điệu bộ (mime) lừng danh của Pháp đã đóng góp không nhỏ cho vũ điệu này với các sô của anh trên truyền hình Mỹ. Ở bờ biển Tây cũng đã phát triển vũ điệu Hop Rock. Frosty Freeze (có thể là người đã sáng chế cử động bước lui, được ca sĩ Michael Jackson phổ biến dưới tên gọi Moonwalk), nhóm Rocsteady, và nhóm Electric Boogie Force là những diễn viên chính của vũ điệu này ở New York. Các vũ công này mau chóng trở thành những tên tuổi trong khu phố của họ. Đồng thời ở đầu thập niên 70, New York cũng đã có những vấn nạn băng đảng trầm trọng. Các tội ác cũng gia tăng, nhưng Hip Hop và vũ múa đã cho giới trẻ có được một sự chọn lựa mới.
    Một trong số những nguyên tắc căn bản của Hip Hop (và tất nhiên cũng của vũ múa) là sự đo tài. Các vũ công từ nhiều khu phố đối đầu nhau trên sàn nhảy với những vũ thuật thay cho dao hay súng trên đường phố. Nhưng các trận thách đấu cũng có khi kết thúc bằng những cú đấm đá. Các vũ công còn trong lứa tuổi thiếu niên đều thuộc giới trẻ của các ghetto. Họ đã chuyển sự phẫn nộ vào vũ múa. Vũ múa đã trở thành mối đam mê hàng đầu. Nó thay thế cho cuộc đời nghèo khổ lang thang trên hè phố, trên bình diện tài chính cũng như tinh thần. Các vũ công được đặt cho cái biệt danh là “b. boys”, mẫu tự “b” là từ “breaking” viết tắt. Từ “break” trong tiếng Anh có nghĩa là “cắt đứt/ngưng nghỉ”. Trong các bài nhạc (soul và funk) break là lúc ca sĩ và nhạc sĩ ngừng nghỉ, trừ giàn trống và kèn trầm vẫn tiếp tục chơi để giữ nhịp “beat”. Đó là những lúc thuận tiện nhất để các vũ công trổ tài, mà một tay DJ (Disc Jockey/chạy đc iêua nhạc) tên Kool Herc đã thấu hiểu, do vậy anh đã cho chạy đi chạy lại mãi các đoạn này với hai giàn máy hát, bên phải và bên trái. Chính anh đã gọi các vũ công là “b. boys”. Về sau “b. boys” (breakin’ boys) cũng có thêm nghĩa mới là “bad boys”. Bad boys có lẽ bắt nguồn từ chính cuộc sống của họ và là do chính các bậc phụ huynh của họ cùng những người “comple cavat” đặt cho, “Bad” theo đúng nghĩa (!)
     
    RAP​

    Ngược dòng thời gian, nhạc Rap vốn xuất xứ từ Mỹ, hay nói chính xác hơn là từ tầng lớp người lao động nghèo, tầng lớp tận cùng của XH. Họ bị gọi là tầng lớp Ghetto, không có tiếng nói, không có những quyền công dân tối thiểu. Cuộc đời họ gắn liền với nghèo hèn, bần cùng, súng đạn và… đích đến cuối cùng là tù tội, cái chết. Trong cái vòng luẩn quẩn đó thì âm nhạc & thể thao chính là 2 thứ duy nhất để họ có thể thoát ra, để mọi người chú ý và để cất lên tiếng nói của mình. Vậy những rapper là ai? Là những ghetto chính hiệu, những người cầm súng trước khi cầm micro (Tupac), hút cần sa như nghiện thuốc lá nặng (Snoop Dogg)… những con người ở tận cùng của Xã Hội. Bởi lẽ đó nên chủ đề chính của Rap thường là cuộc sống bần cùng: Thug life. Họ hát về băng đảng, về hận thù, bế tắc, cái chết và một tình yêu ghetto kiểu Dilemma của Nelly & Kelly Rowland.


    Cái gốc của dòng nhạc này chính là: Tìm công lý trong bất công, tìm niềm vui trong bất hạnh, tìm tương lai trong bế tắc, tìm sự chú ý trong ghẻ lạnh… và cuối cùng là tìm tự do. Phải, tìm tự do. Họ có thể nói lên tất cả, bất cứ điều gì mà không ai có thể cản được. Như Eminem từng vác chính phủ Hoa Kỳ ra trách móc trong “White America”, chửi tổng thống Bush trong "Mosh" hay mỉa mai dòng teenpop trong “The real slim shady”… Ngay tại Mỹ, thời gian đầu (1970), Rap/Hiphop luôn bị xem là “loại hình ghi âm của 1 lũ rác rưởi”. Mọi chuyện ầm ĩ đến mức Hiệp hội công nghệ ghi âm Hoa Kỳ (RIAA) dưới sức ép của hội đồng kiểm duyệt âm nhạc & Xã Hội đã phải ấn hành 1 hệ thống tem đặc biệt để khuyến cáo các bậc phụ huynh: Parental Advisory Epxplicit Content. Hậu quả thật thảm hại, nhiều cửa hàng băng đĩa lúc bấy giờ ngay tức thì xóa sổ Rap khỏi giá bán. Nhưng quả thật, Rap có 1 sức tồn tại mãnh liệt. Bởi chứa đựng trong nó là mơ ước của những người cùng khổ, những sự thật trần trụi, là sự bất công, phân biệt giai cấp của Xã hội. Rõ ràng Rap ẩn chứa nhiều ý nghĩa bên trong hơn người ta tưởng.

    Theo thời gian Rap đã khẳng định được chỗ đứng của mình. Từng bước, những rapper thế giới bước ra khỏi bóng tối. Những ca khúc không chỉ còn là hận thù, bế tắc. Mà giờ đây, nó còn chứa đựng cả những hy vọng, ước mơ về 1 thế giới hoà bình, lên án chiến tranh. “Rap sạch” ra đời từ đó!

    Phân loại

    "Urban music"... có thể tạm hiểu là dòng nhạc của "đường phố", và hiếm khi được thừa nhận một cách chính thức như những dòng nhạc thuần chủng trước đây như Pop, country. Nó bao gồm nhiều, rất nhiều những thể loại như: R&B [Rhymth & Blue], Blue, Soul, Rap, Gospel, Funk... Riêng về Rap, nó lại được phân chia thành nhiều dòng khác nhau: gangsta rap, funky, smooth... nhưng tựu chung lại vẫn thuộc 2 trường phái: old skul và new skul.

    * Old skul: trường phái cổ điển và là điểm nổi bật của Hiphop Mỹ. Xuất hiện ngay từ những ngày đầu của Rap. Có thể dễ dàng nhận ra trường phái này ở những điểm: nhịp beat rất đơn giản, sử dụng ít effect, flow không sử dụng nhiều kỹ thuật, ca từ và cách viết lyric rất chú trọng đến vần điệu... Snoop Dogg, 2pac, Run DMC, Missy Elliott... đều là những cây đại thụ của trừơng phái này.

    * New skul: một biến thể mới, chỉ mới xuất hiện trong khoảng thời gian gần đây. Và là ưu điểm nổi bật nhất của Hiphop châu Á: Hàn, Nhật & Trung Quốc. Beat rất phức tạp, không chỉ còn là những nhịp loops đều đều mà thay đổi theo từng đoạn của bài hát. Sử dụng nhiều nhạc cụ nền hơn: violon, piano, harmonica... flow nhanh, phức tạp nhưng lại không quá chú trọng đến vần điệu lyric.

    Beat

    - Là yếu tố quan trọng nhất của 1 ca khúc Rap. Nhịp beat chính là nhịp bass & snare drum rất sâu và rõ nhịp... hay có thể hiểu đơn giản là những tiếng gõ cách cách đều đặn (2 tiếng/nhịp hoặc 4 tiếng/nhịp). Một tổ hợp nhịp bass/drum gọi là 1 loop và sự lặp đi lặp lại của loop sẽ tạo nên 1 beat hoàn chỉnh. Sau đó nếu thích có thể chèn thêm các tiếng Vilon (không phải violon), tiếng Steel bell (Pimp, 50cent), tiếng Bell (Dilema...) hết sức đơn giản và nhẹ nhàng. Chính vì tính đơn giản của beat mà có thể tạo beat bằng rất nhiều cách: dùng miệng (beat box), bằng 2 cây bút chì gõ lên bàn...

    - Bè! Urban music bè điên loạn, miễn sao phù hợp với beat là được. Hết bè lại Rap, Rap chèn cả lên nền đoạn điệp khúc (chorus). Thậm chí còn chèn cả những đoạn hội thoại, tiếng chuông điện thoại, tiếng súng hay máy bay... vào

    - Thế nhưng, chính sự quá đơn giản của beat lại tạo điều kiện cho các ca sĩ sáng tạo. Có thể hát (R&B), Rap... trền cùng 1 nền beat đều được. Và mỗi người cảm nhận beat ấy khác nhau sẽ sáng tạo cho ra 1 ca khúc khác nhau. Chính vì thế, 1 ca khúc RnB Quốc tế như "We belong together" - Mariah Carey, "Buttons" - Pussycat dolls... lại có rất nhiều version khác nhau.

    Lyric

    - Chính bởi những đặc điểm của dòng nhạc này (nhất là Văn hoá), nên RnB hay Rap đều không hạn chế ca từ, có thể thoải mái chèn vào những từ đệm như: yeah, com'on, ****, ass... hoặc thậm chí là những đoạn hội thoại. Nội dung, ca từ không cầu kỳ kiểu trau chuốt như Pop mà nó thật, rất thật với cuộc sống. Lyric rap có thể thoải mái viết với tất cả những cảm xúc, nói về bất cứ 1 vấn đề nào. Từ thể loại gangsta, bạo lực... đến tình yêu, hòa bình, hy vọng hay chỉ đơn giản là miêu tả những gì đang diễn ra trước mắt!

    - Đặc điểm thứ 2 là vần điệu. Đó chính là cái hay và thể hiện đẳng cấp của 1 rapper. Mỗi câu mỗi chữ viết ra đều phải bảo đảm cái vần, càng ấn tượng càng làm người nghe nhớ lâu. Đấy chính là nguyên nhân EMINEM, SNOOP DOG, 50CENT nổi được đến ngày nay, lyric rất hay dù flow của họ cũng đơn giản, không có gì quá phức tạp.

    Rapper

    - Đây chính là yếu tố con người để tạo nên dòng nhạc này. Muốn rap, muốn hát RnB thì điều đầu tiên là phải hiểu thật rõ bản chất của những dòng nhạc đó. Bởi ngoài yếu tố âm nhạc, nó còn gắn liền với yếu tố Văn hóa và sắc tộc. Một ca khúc dù được đọc từ đầu đến cuối cũng không bao giờ trở thành Rap/RnB nếu không phù hợp với beat. Vài đoạn phiêu vớ vẩn không thể tạo nên 1 ca khúc RnB. Bởi trong khi RnB đòi hỏi 1 chất giọng tốt thật sự thì Rap lại đặt khả năng sáng tác lyric và sáng tạo trong flow lên hàng đầu.

    - Bạn có thể hát giai điệu của người khác, nhưng không thể nhờ ngươi khác viết lời Rap. Đó là 1 việc chưa bao giờ xảy ra trên đời này với 1 rapper thực thụ. Một ca sĩ sẽ không bao giờ là rapper nếu không biết sáng tác và không biết flow, chứ chưa nói đến việc tìm ra 1 style flow cho riêng mình. Bởi cảm beat và viết lyric chính là những tố chất tối thiểu của 1 rapper. Nó cũng như trò chơi với những con chữ vậy. Không phải cứ viết bừa, cứ đọc ào ào là xong. Viết lyric cho Rap cần phải có vốn sống, có cảm xúc và có cách nhìn thế giới quan theo con mắt của riêng mình. Cá tính, có thể gói gọn trong 2 chữ đó. Và hãy rap, hãy hát thật tự nhiên với tất cả những cảm xúc thật khi mình viết nên chúng.

    - Và cũng thật lạ nếu biết không hề có 1 trường lớp nào đào tạo ca sĩ RnB hay rapper cả. Nơi duy nhất để họ có thể trưởng thành hơn là những battle với bạn bè. Bạn đồng hành của rapper là cây bút và quyển sổ để ghi lại những đoạn flow bất chợt đầy ngẫu hứng, rồi từ đó sẽ phát triển thành 1 ca khúc hoàn chỉnh. Họ viết về niềm vui, về cuộc sống, tình yêu, nỗi buồn hay chỉ đơn giản là những gì mình đã trải qua. Các rapper đã dần hoàn thiện mình như thế!

    Một số những thuật ngữ cơ bản:

    Flow: có thể hiểu nôm na là cách thể hiện nhịp "chảy" của rap. Ngắt nghỉ hợp lý, có điểm nhấn để tạo ra cảm giác "liền mạch" để người nghe cảm thấy không bị hụt hẫng và cảm nhận được cái nhịp hay cảm xúc của rapper. Mỗi người sẽ có 1 cách flow riêng và không thể bắt chước ngươi khác bởi cảm nhận, kỹ năng của mỗi người là khác nhau. Trung bình 1 người tập rap, phải mất 1 thời gian khá dài để xây dựng flow cho riêng mình, dao động từ 1 đến 2 năm tùy khả năng! Thế nhưng nếu không hiểu và không tìm hiểu kỹ, sẽ dẫn đến tình trạng Rap như R.a.p [read a poem] tức đọc thơ hay 1 bài vè hài hước.

    Twist: kỹ năng thay đổi nhịp đột ngột, tăng tốc ở 1 nhóm từ hay 1 vài câu trong ca khúc. Có thể nhanh đến nỗi người nghe không thể nghe ra ca từ nhưng vẫn phải đảm bảo đó là 1 câu có nghĩa chứ không phải là ăn gian bởi 1 câu tối nghĩa hoặc vô nghĩa!

    Battle: là 1 phần quan trọng không nhỏ của thế giới Rap, là môi trường để các rapper trưởng thành hơn. Thường trong các party, họ sẽ phải tự ứng khẩu ngẫu hứng đối đáp nhau, hoặc cùng flow 1 đoạn đã được định sẵn trên nền beat bất kỳ do DJ thể hiện!

    Kết: suốt 1 thòi gian dài, chúng ta đã "anti" Rap Việt chỉ bởi 1 lý do duy nhất: nó không phù hợp với Văn hóa Á Đông. Tuy nhiên, những ca khúc Rap trước đây hầu hết đều có xuất xứ từ hải ngoại, được trình bày bời 1 vài cá nhân bị xem là có nội dung và suy nghĩ không phù hợp. Và nhiều người đã lầm tưởng rằng: Rap là phải chửi. Điều đó hoàn toàn sai lầm. Chửi hay không chỉ là 1 cách thể hiện và tùy ở người Rap. Nếu cố gượng ép, mang những từ ngữ cộc cằn thô thiển vào cho ra vẻ ghetto thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng. Chửi, ai cũng chủi được. Nhưng để viết Rap thì phải có tâm hồn, có cảm xúc mới viết được. Chính vì thế, hãy nhìn nhận Rap như 1 dòng nhạc thực sự!


    COUNTRY​

    Trước hết, có thể hiểu ngay "nhạc country" là nhạc đồng quê, nó được bắt nguồn từ những bài hát dân ca với phần lời theo lối kể chuyện mộc mạc, bình dân. Trước hết, có thể hiểu ngay "nhạc country" là nhạc đồng quê, nó được bắt nguồn từ những bài hát dân ca với phần lời theo lối kể chuyện mộc mạc, bình dân. Nguồn gốc của chúng xuất phát từ những người Anh nhập cư đến Mỹ, họ mang theo những khúc dân ca đặc trưng của quê hương mình (ballad celtic), cũng có thể nói cội nguồn của nhạc country chính là những bài dân ca mà những người dân nhập cư từ Anh, Scotland, Ireland đã mang đến vùng núi Appalanchian ở miền Nam Mỹ vào thế kỷ 18 - 19.
    Nhạc country định hình ở Mỹ nên chịu nhiều ảnh hưởng từ những dòng nhạc blues, jazz (có giai điệu trầm buồn). Nét đặc trưng của nhạc country là giai điệu nhẹ nhàng, sâu lắng vàkhông cần nhiều nhạc cụ. Người thể hiện thường chỉ với một cây guitar mà thả hồn mình vào điệu nhạc, lời ca. Với nội dung đơn giản, chủ đề thường gặp ở nhạc country là những triết lý nhỏ về cuộc sống, cuộc đời của những người lao động, sự cô đơn hay những niềm tin, những lời tâm sự...

    Nhạc country truyền thống của Mỹ thực sự ra đờitừ thập kỷ 30, khi Jimmie Rodgers trở thành ngôi sao ca nhạc country đầu tiên. Rodgers đã mang loại nhạc thôn dã xa xưa, dung dị, sắp xếp, gọt giũa lại ca từ và giai điệu để biến nó thành nhạc đồng quê truyền thống (traditional country) như ngày nay. Khi nhạc rock & roll xuất hiện và thịnh hành ở Mỹ thì nhạc countrybị ảnh hưởng mạnh mẽ và đến thập niên 60, nhạc country chính thống lại chịu ảnh hưởng lớn của nhạc pop. Chính vì vậy nhạc country ngày nay có rất nhiều thể loại: country blues, country-folk, country-pop, country gospel.
    Ngày nay, với sự phát triển không ngừng của ngành công nghiệp giải trí Mỹ và để đáp ứng thị hiếu của người nghe, các nhà sản xuất thường pha trộn giữa nhạc country với nhạc pop và rock, làm cho người nghe khó có thể nhận ra và phân biệt từng loại nhạc. Nhưng cho dù ở thể loại nào, nhạc country vẫn mãi mãi là những giai điệu nhẹ nhàng với những lời ca ngọt ngào êm ái.
     
    Top