Private conversations
Help Users

    Truyện ngắn hay

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau thôi!
    Tim khỏi nhớ mong, hết bồi hồi.
    Thả bay theo gió bao tình cảm,
    Ừ thôi... thôi thế nhẹ lòng rồi!

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau ha!
    Thấy ai đi với “bạn người ta”,
    Vẫy tay mỉm cười với “đôi bạn”,
    Ừ thì... mình chỉ bạn thôi mà!

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau đi!
    Ai có việc chi có hỏi gì,
    Ừ ừ hử hử là hết chuyện,
    Ừ… chỉ bạn thôi, chẳng phải gì!

    Ừ thì, làm bạn có làm sao?
    Có chạm mặt nhau chẳng phải chào,
    Vô tâm đường mình ta rảo bước,
    Ừ… hồn đã chết tự thuở nào…
    (st)
    như thế thà chết luôn đi . ý chi đâu hết ui ;))
     
    "Delete" cậu khỏi trái tim tớ

    Lam vốn dành cho Huy một ngăn trong trái tim mình nhưng gần đây, ngăn trống đó cứ dần lớn lên đến nỗi nó không thể kiểm soát được.

    Đêm. Lam thẫn thờ ngồi dựa mình trên khung cửa sổ, mặc những con mưa lất phất táp vào mặt. Nó ghét cái hơi nồng của đất xông vào mũi sau mỗi trận mưa.

    Nó ghét cả thái độ né tránh, bất thường của mình với Huy hồi chiều, hay đúng hơn là lẫn trốn mớ tình cảm khác lạ đang chực trào trong nó mỗi khi đối diện Huy.

    ***

    1. Lam thích Huy- cậu bạn thân từ thưở còn mặc bỉm.

    Lam vốn dành cho Huy một ngăn trong trái tim mình nhưng gần đây, ngăn trống đó cứ dần lớn lên đến nỗi nó không thể kiểm soát được.

    Huy không cao lắm, chỉ là hơn Lam chừng nửa cái đầu, nhưng Lam có thể dễ dàng nhận ra cậu bạn trong dòng người đông đúc, chỉ với nụ cười mang màu nắng.

    Lam chia sẻ mọi bí mật với Huy, từ chuyện con cún xù tên cu Tủn nhà nó làm quen với nàng cún Lala nhà hàng xóm đến cả những lần cảm nắng thất thường của con gái. Với Huy, Lam có lẽ là một bình thủy tinh trong suốt mà cậu có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, dù là nước, hòn sỏi hay cả hạt cát bé tẹo.

    Với Lam, Huy sẽ mãi là một cậu bạn thân cho tới một ngày nào đó (đẹp trời), Huy trở nên thật đặc biệt trong mắt nó.

    2. Những kẻ lãng mạn và thực tế vốn không thể “giao thoa” với nhau ngoại trừ việc chúng được xếp chung lớp. Lam thích văn, Huy thích toán. Thế đấy. Giống như việc nó tin tổ tiên của loài người là từ Adam và Eva, còn Huy lại khăng khăng rằng chúng ta tiến hóa từ vượn.

    - Thấy chưa! Thầy vừa bảo đấy. Học thuyết Đácuynh nhé ! Đừng bướng nữa.

    Huy quay sang, nói cười như thể cậu vừa giành được vé vào chơi trận chung kết bóng đá vậy.

    - Ừ. Thì đấy là tổ tiên của cậu, còn tổ tiên của tớ là Adam và Eva. Khỉ đột à.

    Lam cười trêu Huy dù nó biết chẳng chú khỉ nào lại có thể nhảy nhót kiểu robot theo bản nhạc trong Ipod như cách Huy vẫn thường làm khi chỉ có hai đứa.

    Và cũng không có chú khỉ nào lại chơi bóng giỏi như cậu. Huy là chân sút ghi bàn sáng giá cho club bóng đá của trường, và Lam, dĩ nhiên nằm trong đội cổ vũ nhiệt tình nhất cho cậu bạn .

    Với cái danh cô bạn thân, Lam phải kiêm luôn nhiệm vụ nhận thư và quà tặng.

    _ Này nhé. Phải dẫn tớ đi ăn đấy. Ngày nào cũng nhận giùm cậu cả.

    Lam nói, mắt liếc nhìn Huy, cậu bạn đang hí hoáy chỉnh lại cái Ipod. Huy không quan tâm, thế giới của cậu chỉ có toán học, bóng đá, âm nhạc.

    _ Nghe bản Kiss the rain của Yurima nhé. Huy cười.

    Cậu lôi trong túi cái harmonica gửi mua từ bên Đức mà cậu phải mất 2 tháng làm thêm mới mua được. Huy thổi chưa hay lắm, cậu chỉ mới tập thôi. Nhưng Lam lại đặc biệt thích cái giai điệu du dương từ chiếc Harmonica 18 lỗ.

    Du ngồi xuống cạnh Huy, trên băng ghế đá, vị trí dường như đã vốn thuộc về nó suốt 17 năm qua. Những giọt sương từ tán lá bàng lất phất tấp vào mặt. Cậu bạn trầm ngâm nhìn vào khoảng không truớc mặt. Một chiếc lá nhẹ nhàng bị cuốn theo làn gió, Huy đưa tay đón . Huy của hôm nay thật lạ, bỗng nhiên ưu tư khác thường.

    _ Này, cậu có chuyện gì à? Lam tò mò. Hôm nay “nghệ sĩ” thế?

    Huy cười, những ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá rọi qua, khiến cậu trông rạng rỡ hẳn. Lam thấy tim mình tự nhiên nhảy lô tô một cách kì lạ. Như một phản xạ, nó quay sang bên kia, để cậu bạn không thấy đôi má ửng hồng như mận chín của mình.

    _ Hè đến rồi, tớ muốn thổ lộ tình cảm của mình với một người. Lần đầu tiên Lam thấy Huy nghiêm túc thế.

    Lam nghe tiếng tim đập rộn ràng, nó tự nhủ: “Con ngốc này, đang nghĩ gì thế?”

    _Tớ thích Di. Cậu nghĩ tớ có nên nói với cậu ấy không? Sắp hết năm học rồi.

    Huy nhìn Lam bằng đôi mắt pha chút bối rối. Thế giới trong Lam bỗng tan ra theo làn gió vừa lướt qua.

    Lam biết Di. Cô bạn không xinh lắm, nhưng lại cực dễ thương và tốt bụng, luôn giúp đỡ người khác và vừa chia tay với cậu bạn gà bông của mình. Nó trách cái ý nghĩ ích kỉ rằng giá người Huy vừa nhắc đến không phải Di mà là nó. Huy là thế, luôn kín tiếng trong chuyện tình cảm. Lam ngỡ ngàng, pha chút hụt hẫng. GIá nó chú tâm một chút, giá nó biết Huy thích Di thì có lẽ nó đã không để mình “cảm” cậu rồi?

    Lam biết dù nó trả lời thế nào thì Huy vẫn sẽ nói với Di. Cậu luôn là thế, mạnh mẽ và thẳng thắn.

    Lam nhìn Huy, khẽ gật đầu. Cậu bạn lại cười, nhưng lần này Lam chẳng buồn nhìn.

    Huy rời khỏi băng ghế, bước vào lớp. Lam nhìn qua chỗ trống chỉ vừa được lắp đầy bên cạnh. Chỗ cạnh Huy sẽ không là của nó nữa, như một thứ quan trọng vừa bị lấy mất đi.

    Một cơn gió thổi qua khiến Lam rùng mình.

    3. Dạo gần đây, Lam tránh mặt Huy. Đúng hơn là nó không muốn tình cảm mình cứ lớn dần lên mỗi khi đối diện cậu. Và nó càng không muốn thấy Huy và Di sánh bước cạnh nhau. Nó có cảm giác bị bỏ rơi dù Huy vẫn ngày ngày chở nó đi học và nhắn tin cho “cô bạn thân” đều đặn.

    Mọi thứ có lẽ vẫn nằm trong vòng xoay bình thường, ngoại trừ Lam. Nó không thường nhìn vào mắt cậu mỗi khi trò chuyện nữa. Nó sợ cậu sẽ “đọc” nó đơn giản như cách cậu giải mã code của máy tính .

    _ Này, ngày mai không phải lại chở tớ đi học nữa. Tớ sẽ tập chạy xe đạp, năm 12 chia lớp rồi, không thể để cậu đưa mãi được. Lam khẽ liếc nhìn Huy, cậu bạn nhướn mày nhưng nhanh chóng lại nở nụ cười tươi rói.

    _ Uhm. Thế tớ qua giúp cậu nhé?

    _ Không cần đâu. Lam từ chối và cười khẩy. Bố tớ sẽ giúp tớ.

    _ Cậu sao vậy? Gần đây lại tránh tớ.

    _ Ai bảo cậu thích Di mà không báo tớ biết? Lam nói, nhưng đó chỉ là cái cớ để che đậy bí mật duy nhất mà Lam không muốn Huy biết.

    _ Hi. Cậu giận vụ này ah! Cô bạn ngốc. Huy vỗ nhẹ vào vai nó ngụ ý xin lỗi.

    Lam giơ cái chổi lên hù dọa, “Tớ phải trực nhật, khỉ đột”, rồi xô Huy sang một bên.

    Đôi lúc nó cảm thấy mình quá lệ thuộc vào Huy. Và nó cảm nhận đã đến lúc cần xóa cậu ra khỏi quĩ thời gian của nó. Việc nhấn phím Delete một người đã khó, với Huy lại càng khó gấp bội.

    3f1DeletebyChizubloodybunns.jpg

    “Tớ đi làm thêm” , “Sorry, tớ bận học đàn rồi”, “Khi khác nhé”, “Tớ bình thường mà”… Lam nói như một cỗ máy mỗi khi Huy hẹn đi chơi hay nhắn tin.

    Mọi chuyện có lẽ hơi độc đoán, nhưng lại nằm trong tầm kiểm soát của nó.

    4. Đi biển. Lam thích cái không khí trong trẻo và những cơn gió biển lành lạnh sẽ làm nó thư thái hơn. Một tháng hè qua nó không gặp Huy. Lam tự hỏi cậu bạn đang làm gì?

    Đón chuyến xe buýt , ngồi 4h đồng hồ mệt mỏi với mùi khói xe và tiếng cót két của toa tàu.

    Biển ở đằng kia, sau rặng phi lau. Nó thảy “phịch” cái balo xuống, ngồi lên nền cát trắng, hướng ánh nhìn ra xa và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ. Có 2 loại người thích ngắm biển: một là những người hướng về quá khứ, hai là những người hướng về tương lai. Tiếng harmonica vang lên, bản Kiss the rain của yurima. Nó bất giác quay sang, là Huy. Chỉ mỗi Huy biết nó cực kết bản này. Khi nó giận hay buồn vu vơ, Huy luôn thổi bài này cho nó nghe.

    Cậu để chiếc Harmonica qua một bên, nháy mắt với nó, rồi ngả lưng nằm dài trên bãi cát, gối đầu lên tay, nhắm nghiền mắt lại.

    _ Đây là cách lắng nghe tiếng biển dễ dàng nhất.

    Lam chợt nhận ra mình thật ngu ngốc. Một cậu bạn đã từng bên nó, hiểu nó, sao Lam lại muốn gạt cậu ấy qua một bên. Mọi thứ rồi sẽ trở lại như ban đầu.

    Lam nằm xuống, gối đầu lên balo. Những con sóng khẽ chạm vào chân nó.

    Một cơn gió thoảng qua, lành lạnh, cuốn đi những mớ tình cảm bồng bột, những suy nghĩ khờ dại, trả lại cho Lam thứ tình bạn trong veo ngày xưa.

    Lam nhổm đầu dậy, liếc nhìn sang cậu bạn. Huy đã ngủ từ lúc nào.

    Lam cười tủm tỉm. Nó cũng đang buồn ngủ.
     
    Nhớ em quá

    Nghe tiếng em cũng nguôi vài nỗi nhớ
    Để phút chiều rơi không lạnh xuống tâm hồn
    Cũng như nhiều khi mộng lòng tan vỡ
    Có em bên đời nâng tựa bước chân anh

    Đi giữa chiều biêng biếc một mầu xanh
    Của những khu vườn vào mùa trổ lá
    Thầm hứa hẹn về một mùa trĩu quả
    Đời lên tươi muôn mạch sống dâng trào

    Đêm trở về nhấp nháy triệu vì sao
    Như nỗi nhớ em suốt đời thao thức
    Bao yêu tin thắp hồng trong ngực
    Nhập vào trăng soi sáng cả trời đêm

    Gói hết ân tình trong đôi mắt tròn xanh
    Nâng bước anh đi trong hơi bàn tay ấm
    Thơ viết ngàn năm có chạm miền sâu thẳm
    Của lòng em thanh thoát dịu hiền?!

    Suốt một đời anh thầm gọi tên em
    Để vũ trụ khắc ghi vào vĩnh cửu
    Để thế giới bao la không bao giờ khô héo
    Viên dung niềm thương nhớ... một niềm em
    cho em vài Nhận xét P! em ms sáng tác cho n.y :D
     
    cát bụi


    viết cho người tôi yêu thương


    “Người bạn nhỏ àh.Dù bây giờ ta không còn là của nhau nữa.Nhưng anh vẫn mãi yêu em và mong em hạnh phúc!”

    daniel
    “…tại sao yêu nhau không đến được với nhau,để giờ đây đôi ta phải khổ đau…”

    Tiếng nhạc chờ chuông điện thoại của em làm tim tôi đau buốt. Tôi lặng lẽ cúp máy và tắt nguồn. Đứng trên tầng thứ 13 của tòa nhà The King-một nhà hàng danh tiếng nhất nhì của thành phố nơi mà ngày xưa tôi và em hay trầm trồ mỗi khi đi qua.

    Tôi đang đứng ngoài hành lang để hít thở không khí,cũng như để tách khỏi cái náo nhiệt ồn ào của đám cưới bên trong.Gió thổi thốc vào mặt làm bay mái tóc xù xì của tôi.Lấy tay nới lỏng cravat-thứ mà tôi ghét nhất.Tay cầm ly vang đỏ lớn,đỏ như màu máu tim tôi đã và đang nồng nàn yêu em.Em hồn nhiên và trong sáng quá…

    Nhớ lại lần đầu tiên gặp em sau nhiều lần chat trên net và nhắn tin qua điện thoại. Em thật vô tư và ấn tượng với tôi qua phong cách teen của tuổi mới lớn-quần lửng áo thun và chiếc nón lưỡi trai đen. Em e lệ như một đóa hồng chúm chím vừa hé nở. Em ngại ngùng mỗi khi đi chơi bên tôi. Tôi đã từng có rất nhiều mối tình nhưng đối với em tôi hoàn toàn bị cuốn hút.Tôi như tan chảy trước em.Nắm tay em mà tôi đê mê chất ngất.Tôi nhớ mãi cái nụ hôn phớt lờ trên môi làm tim tôi bị lỗi nhịp,tôi yêu em như chưa từng được yêu lần nào vậy. Những mối tình và nhiều cuộc vui thâu đêm cũng không làm tôi vui bằng những giây phút dù là ngắn ngủi bên em. Những khi nhớ em thật nhiều,chạy mười mấy cây số trong mưa dù chỉ để nhìn thấy em...rồi thôi.

    Quen em đã lâu nhưng tôi chưa bao giờ đụng chạm đến thân xác bé nhỏ đó.Em cũng không phải là một người thật sự dễ dàng cho sự thõa mãn của tôi,điều đó càng làm cho tôi thấy thích thú nhiều hơn.Khi bạn không dễ dàng có những cái mình cần,bạn càng hứng thú tìm kiếm và sở hữu nó.Em như mụ phù thủy có nhiều ma thuật mà tôi không thể nào thoát ra được.

    Tôi dư biết tôi và em rốt cuộc chẳng có gì hết ngoài sự cô đơn và đau khổ.Có nhiều khi tôi muốn chạy trốn tất cả,bỏ gia đình,em,và cuộc sống hiện tại tôi đang có.Nhưng tôi càng muốn trốn chạy thì lại càng không thể thoát ra được.tôi tiếp tục cuộc sống,sống trong bao buồn lo về tương lai của chính tôi và em.

    Chuyện gì đến cũng sẽ đến! mưa lất phất rơi,em hẹn tôi ra quán café Osaka nằm ở góc đường Huỳnh Thiên Lộc-nơi mà em và tôi thường hay ngồi nói chuyện,một không gian riêng tư cho hai người mà tôi vẫn thích.Tôi hơi lạnh.Gọi cho mình ly cappuchino và chờ đợi…vẫn hồn nhiên trong trang phục teen rất hợp mốt,vẫn nón lưỡi trai đen làm tôi thấy bình yên và xao xuyến khi ở bên cạnh em.

    “Em…xin lỗi vì…không thể đi với anh…uhm…suốt quãng đường của cuộc đời.Một tháng nữa em sẽ phải…lấy vợ-một người mà gia đình em đã chọn. Em sẽ sinh cho ba mẹ em một đứa con.Em…”

    Em vào đề thật nhanh chóng khiến cho tôi chưa kịp định thần gì hết.Nước mắt em lăn dài trên má.Đôi gò má bé nhỏ mà ngày xưa tôi vẫn trêu là giống hệt con gái vậy.Một thoáng bất ngờ và đau nhói làm tim tôi tan vỡ,chiếc phao của cuộc đời tôi vụt biến mất,tôi như bị mất phương hướng giữa đại dương bao la mà chẳng biết đâu là bến bờ nữa.

    “Anh…chúc mừng em.Anh biết là sẽ có ngày này.Nhưng…anh không nghĩ nó lại đến sớm như vậy.Anh ổn mà.Đừng lo cho anh…”

    Đưa tay lau nước mắt trên má em,mặt tôi nóng bừng với lời nói em vừa thốt ra,tai tôi lùng bùng.Với tay lấy ly café nhấp một ngụm sao tôi lại cảm thấy đắng chát ở đầu lưỡi.Tôi nhớ mình đã cho rất nhiều đường và sữa rồi.Không hiểu nữa..???

    “vẫn biết yêu em là lỗi lầm
    vẫn biết yêu em là thất vọng
    vẫn biết yêu em là tìm không ra cho ta lối thoát
    đã trót đeo mang một số phận
    đã trót yêu đương thật khác thường
    đã trót yêu em bằng tình đơn phương không ai ước muốn…”

    Giai điệu “Tình Tuyệt Vọng” của nhạc sĩ Thái Thịnh vang bên tai,tôi thấy sao giống tôi và em lúc này quá.Chẳng có lối thoát cho hai chúng tôi…em mãi xa tôi thật rồi.Không còn những ngày đưa đón nhau,không còn những nhớ nhung mỗi ngày qua tin nhắn dù chỉ là câu “em đang làm gì đó,nhóc?”.Không còn những chờ đợi em trước cổng trường dưới mưa ,nhìn em và chẳng biết nói gì nữa.Tình yêu của tôi cứ nhẹ nhàng như thế.Có em ở bên cạnh,tôi không còn mặc cảm về mình.Tôi tự tin phấn chấn hơn khi có em.Còn giờ thì sao chứ?tôi chấp nhận sự thật là giờ tôi mất em,mất em vĩnh viễn.

    Tôi bước ra về,em còn ngồi lại với đôi mắt đỏ hoe…
    Mưa vẫn lất phất rơi…có phải chăng trời cũng thương sầu.?!



    .................................................. ......................




    Hôm nay tôi đến dự đám cưới của em.Em chững chạc và thánh thiện trong bộ veston trắng mà tôi đã chọn riêng cho em.Trên áo sơ mi tôi không quên nhờ người thêu lên hai chữ K&D-hai chữ cái đầu tiên trong nickname của hai đứa.

    Ai cũng vui vẻ náo nhiệt chúc phúc cho cặp đôi hoàn hảo bên trong kia.Còn tôi,ngoài này với biết bao kỷ niệm về em.Như một cuốn phim quay chậm,từng thước phim chứa đầy ắp những kỷ niệm của chúng tôi đang dần bị delete khỏi trí óc và tâm khảm mình.

    Ngoài kia trời chuyển mây u ám,gió thốc mạnh vào mặt tôi.Mắt tôi cay xè vì gió hay vì cảm giác mà tôi đang có lúc này!

    “Anh làm gì ngoài này?em tìm anh nãy giờ đó.Em thấy số anh trên phone .Anh sao vậy?em đã nói là chúng ta vẫn là anh em tốt mà.Anh phải bên em và chúc mừng cho hạnh phúc của em chứ.Vào đi anh.Em sắp cắt bánh cưới rồi.Phải có anh đó.”

    “Uhm.Em vào trước đi.Anh sẽ vào sau…”

    Cánh cửa đóng sập lại.Em đang vào đó cùng người vợ mà em sẽ sống chung nhà sau này.Phải rồi,tôi phải mừng vì hạnh phúc mà em sắp có chứ!nhấp thêm một ngụm vang,mặt tôi bừng đỏ,tôi không còn cảm giác gì nữa,chỉ còn thấy tê dại toàn thân,đầu tôi choáng váng.

    Em kìa!sao em lại đứng giữa không trung chứ?em thật tinh khôi trong bộ veston trắng,hệt như một thiên thần mà tôi hay coi trên phim.Có khác chăng chỉ là không có thêm đôi cánh mà thôi.Em chìa bàn tay bé nhỏ với ý muốn tôi nắm nó.Vẫn còn trên ngón tay nhỏ xinh đó chiếc nhẫn “you and me”mà tôi đã tặng em lần đầu tiên.Vịn tay lên thanh chắn của ban công,tôi với tay em và đã nắm được nó,thật mềm và êm…tôi chưa từng có cảm giác êm ái khi nắm tay ai ngoài em.Rồi…đột nhiên em biến mất,tôi hụt hẫng,tôi nghe gió thổi ù ù vào tai…cơ thể tôi lao xuống mặt đường với vận tốc như một tên lửa.

    Trong khoảnh khắc tôi biết mình đang làm gì.Tôi nhắm mắt,trong tiềm thức,tôi thấy mình đang ôm em,mắt hướng nhìn ra xa xa cánh đồng hoa dã quỳ trên ngọn đồi ở Đà Lạt.Nhắm mắt lại vẫn còn cảm nhận mùi hương dã quỳ thoảng nhẹ.Cảm giác bình yên mà tôi và em hay mơ ước sau này sẽ có vậy.Tự dưng tôi thấy tâm hồn mình vui vẻ lạ thường.

    “Vĩnh biệt em!Tình yêu của tôi…”

    “Ầm!!!”

    Máu từ đầu,mắt,tai,và mũi tôi trào ra dữ dội,cơ thể tôi bất động.Trong mơ hồ tôi nghe thấy có tiếng la hét của mọi người.Rồi có ai đó nhấc bổng đầu tôi lên và áp vào ngực.Thật ấm áp.Tôi lại thấy bình yên.Cơ thể tôi co giật.Có vị mặn ở đầu môi tôi.Cảm nhận và cố gắng mở mắt thật to để nhìn.Tôi thấy em,bộ veston trắng đã ướt đẫm máu của tôi,loang lỗ…Miệng tôi mặn đắng không biết là máu hay do nước mắt của em nữa?

    “Tại sao?...Tại sao chứ?Sao anh không ở bên em chứ???”

    “Anh …xin…lỗi”. “hãy hạnh phúc em nhé!”

    Tôi cố gắng thốt thật to lên những suy nghĩ nhưng giờ đây tôi không thể.Cơ thể này dường như không còn là của tôi nữa,nó không nghe lời tôi nữa rồi.Miệng tôi nhếch lên vài Cm da trên môi,cố gắng gượng cười.Máu miệng càng trào ra nhiều hơn.Tôi vui vì được chết trong vòng tay của em…còn hơn là phải đau đớn trong căn bệnh Aids mà sau này tôi phải chịu đựng,hậu quả do những lần ăn chơi thâu đêm suốt sáng của mình…!!!

    Mưa càng lúc càng lớn.Em vẫn ngồi và ôm tôi vào lòng…

    Vẳng xa kia có tiếng hát của một ca sĩ nào đó trong quán café bên cạnh:
    “Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi
    Để một mai tôi về làm cát bụi…”

    18.10.2010
    Gửi kalvin yêu dấu!​

    nguồn : rapviet.vn
     
    Vờ như tình cờ!!

    Một Giáng sinh đường xá đông đúc đầy khói bụi và hai kẻ vờ như là... tình cờ.

    1. Đích thị là đồ tồi.

    “Thỏ đế!” - Thùy làu bàu. Những tàn nắng cứ không ngừng đâm chích khiến khuôn mặt con nhỏ co quắp lại, nhăn nhúm. Nó vất thân hình ngẳng nghiu của mình qua khu hành lang tầng hai, tay đút sâu trong túi quần và chằng thèm đếm xỉa gì đến cái vạt bóng lép kẹp lúc này đang nằm rạp ra sàn, trông đến là tội nghiệp.

    Con nhỏ điềm nhiên lê bước dù mắt đã ươn ướt những giọt trong vắt, cái hốc bên trái lồng ngực nó như đang tất tả quật mình giữa bao cơn yêu ghét, cứ mải miết trói lấy nhau.

    Mái tóc ngắn phất phơ trong từng sóng gió hiu hiu.

    Bỗng dưng nó nghe trưa tịch mịch đến sợ, cô đơn đến ốm lòng, bức bối hệt như cuộc nói chuyện vừa xảy ra.

    2. Thích hay không thích?


    Thùy đưa mắt ngó tấm lưng dài chắn ngang tầm mắt mình, lòng rạo rực một nỗi bực dọc không nguồn căn. Rốt cuộc thì nó cũng ép nổi bản thân thôi những vẩn vơ về ngày được ung dung ngồi sau xe đạp của “ai đó”, được đường hoàng tựa vào lưng “ai đó”, và nghe tim mình chộn rộn từng nhịp hoan hỉ của hạnh phúc. Giờ đây, thành thực mà nói, nó chỉ muốn “dần” thằng nhãi đang tỉ mẩn chép bài kia một trận thừa sống thiếu chết vì tội ngây ngô đến ngố.

    Những ý nghĩ nóng nảy trong lòng bất chợt đưa Thùy về lại với buổi chạm trán vào trưa thứ sáu tuần trước.



    “Hm… Thùy gọi mình ra đây có chuyện gì hông?” – Thằng nhãi miễn cưỡng mở lời sau những giây ấp a ấp úng như gà mắc tóc.

    “ ‘Hông’ có chuyện gì thì gọi bạn ra không được à? Mà tôi đâu điên đến mức gọi bạn ra nếu thực sự ‘hông’ có chuyện gì”. – Thùy khỏe giọng trêu ngươi, nó chậm rãi nhấn nhá từng câu chữ như hy vọng chúng là liều thuốc độc.

    “Mà, Vũ…” – nó tiếp tục – “... không có gì cần hỏi tôi sao?”



    Thùy cắt đứt dòng miên man nãy giờ bằng cách dằn mạnh cây bút trong tay. Con nhỏ hiểu, chỉ cần tua đến đoạn tiếp theo nơi chữ “Không” xuất hiện thì bình yên lớp học e khó mà giữ nổi. Nhưng suy cho cùng thì cả cái tập thể bốn mươi lăm mạng này, ai lại chẳng rõ cớ sự từ đầu đến cuối đều do Vũ gây ra, hoặc nói đúng hơn là do bản tính nhút nhát dè dặt đến phát ngán của cậu ta. Từ dãy một đến dãy bốn, không ai lại không phát hiện việc Thùy thích Vũ, chẳng thế mà con nhỏ nằng nặc hỏi xin địa chỉ nhà, cả đến chỗ học võ của thằng nhãi đó sao. Thùy chưa bao giờ tin câu “Ai cũng biết chỉ một người không biết”, với nó, câu này nên được sửa lại thành “Ai cũng biết chỉ một người (vờ) không biết”. Rõ ràng là Vũ giả ngây, những lần đụng mặt tình cờ đến khó tin ấy chẵng lẽ lại gạt được Vũ, một lớp trưởng thông minh và tinh tế?

    Thùy và Vũ học chung với nhau suốt từ những năm cấp hai, lên cấp ba may rủi thế nào lại thi tuyển vào cùng một trường, được cho vào cùng một lớp, và đến học kì hai năm lớp mười một thì được xếp ngồi cùng một dãy. Kể từ hồi tập tễnh để ý Vũ, Thùy đã không biết bao nhiêu lần nhắc đi nhắc lại về sự “sát cánh bền chặt” của tụi nó, rằng đó ắt hẳn là cơ duyên trời định, là yêu nhau đâu từ… kiếp trước (?).

    Nhưng khốn khổ thay, dù ông trời đã cố công gán ghép cộng với những nỗ lực làm thân không ngừng từ Thùy, Vũ vẫn khư khư ôm lấy thái độ cứng nhắc của mình khiến công cuộc đeo đuổi suốt thời gian qua có lẽ chỉ như một vòng tròn khép kín không hơn không kém.

    Thật ra thì Thùy không ngốc, nó tự biết điểm dừng để tránh việc biến mình thành cái đuôi lẵng nhẵng của Vũ, và vì lẽ đó nên nhiều lúc con nhỏ hạ quyết tâm bỏ cuộc. Thế nhưng ngày 8/3, sinh nhật, rồi phụ nữ Việt nam, kỉ niệm năm năm quen biết nhau (?), Thùy đều nhận được quà mừng từ Vũ.

    Thú thực, nó chẳng tài nào lường nổi cái gọi là “tình bạn đơn thuần” theo lời thằng nhãi và vì vậy mà cho đến giờ, Thùy vẫn một mực trì níu mối quan hệ lấp lửng này.

    3. No man’s land.

    “Hay là nó không thích mày?” – Du hỏi nhát gừng, nó bật từng chữ nhẹ nhàng và trưng ra một bộ mặt hết sức vô tội vạ hòng tránh né sự cố của Thùy.

    “Không thích không thích không thích!!! Tao cũng chẳng thèm quan tâm làm gì cho phí hoài ra, có lẽ Vũ chẳng nhút nhát chi cả, và có lẽ tao chỉ là một con ngốc.” – Thùy trút những giọt giận dỗi cuối cùng lên Du, uất ức nghẹn ngào như đứa nít bị thất hứa. Dĩ nhiên nó chỉ nói thế thôi, chứ tình cảm thì sao có thể đổi trắng thay đen như tô màu được.

    Hồi này Thùy chăm chỉ ôm bộ mặt buồn xo đến lớp như thể cuộc sống quanh nó chẳng còn chút thi vị gì ráo trọi. Bạn bè quen biết mỗi lần nhắc đến đều lén lút di những ánh nhìn ái ngại về phía con nhỏ. Tụi nó từ lâu cũng đã chẳng còn xem nhẹ chuyện tình cảm dài hơi của Thùy, đặc biệt là mấy ngày nay khi chứng kiến thần khí nhỏ bạn tuột dốc vô phanh thế kia.

    Duy có điều lạ xảy ra khi nhắc đến cụm từ “bạn bè quen biết”, trớ trêu ở chỗ cái đám lố nhố này không bao gồm cả Vũ.

    Lớp trưởng vẫn cần mẫn vào học sớm nhất và ra về muộn nhất, quan sát tình hình lớp gắt gao và những chữ như “đánh giá”, “phân tích”, “học tập”, “báo bài”, phong trào” luôn nằm ngay khóe miệng nó, chỉ chực chờ đứa nào bắt chuyện sẽ lập tức nổ lốp bốp, nghe bắt mệt. Mấy chục mống còn lại đều nhất loạt giữ khoảng cách với hai nhân vật chính trong suốt vài tuần đầu, phần vì thi cử sắp đến nơi nên chán vạn bài vở, phần vì vấn đề chẳng dính líu trực tiếp đến mình thành ra hỏi han khuyên nhủ coi bộ không được tế nhị cho lắm.

    Và vì ai nấy đều kiệm lời tra xét nên tiến triển tâm lí của cả Thùy lẫn Vũ đều không được đưa lên bàn chia sẻ, phân tích. Nhưng có những điều quá sờ sờ và minh bạch đến độ chẳng cần để ý hay quan sát vẫn có thể rút ngay ra kết luận. Chẳng hạn như, hai đứa bị lôi vào cùng một sự vụ, ấy thế mà sao chỉ mỗi Thùy biết ủ ê, biết ngã lòng, còn Vũ vẫn ung dung lộ vẻ thơi thới và xốc xởi hệt những ngọn gió mùa thu trẻ măng đang bị bẫy lại trong lớp sau cái khép cửa của thằng nhãi?

    Phải chăng Thùy đã trách đúng? Phải chăng là chẳng có tình cảm chi hết, chỉ đau đáu hoài một nỗi bẽ bàng khi nghi oan cho mối quan hệ bè bạn trong sáng kia?

    Phải chăng… Vũ chưa bao giờ thích con nhỏ?

    4. Giáng sinh nghi ngút khói đường.

    Sài Gòn cập giáng sinh là đường phố nhấp nháy đèn sáng choang, là nắng thôi gắt và tần suất mưa giăng tăng đáng kể, là đi đâu cũng thấy xanh xanh đỏ đỏ, là nghe đâu cũng ra “giáng sinh này”, “cùng với gia đình”, “cùng với người bạn yêu”.

    Sài gòn cập giáng sinh còn là một vùng trời khỏa đầy những suy tưởng đẹp đẽ của Thùy về con người. Cái vẻ lạnh lùng, hậm hực và đôi khi cộc cằn trong nó lặng lẽ bong tróc từng mảng khi được nhuốm vào hơi lạnh.

    Giáng sinh năm nay so ra cũng sẽ chẳng khác năm ngoái là bao. Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ mỗi ăn uống, săn thiệp, lùng nến thơm, trốn náo nhiệt bằng cách chui tọt vào một quán nước nào đó bên đường. Dĩ nhiên nó sẽ hồ hởi tiêu sạch buổi chiều cùng Du, và bằng lòng với cảnh vò võ đạp xe đi chơi phố vào buổi tối, sau khi bàn giao con bạn cho anh chàng người yêu của nó.

    Kể cũng lạ, Thùy và người yêu Du từng là một cặp cạ cứng, sau này khi chàng ta cưa cẩm Du thành công thì thời gian đi chơi của hai đứa cũng giảm dần. Rút mãi co mãi đến độ có khi cả tuần không gặp mặt nhau lần nào. Nó mải đi chơi với bạn gái, lại cả cái câu lạc bộ trống chiêng gì đấy ở nhà văn hóa. Về phần Thùy thì từ khi đổ rầm rập trước Vũ, con nhỏ cũng không còn bụng dạ nào nữa để hạch sách một anh chàng khác, huống hồ chi giờ đây tên “cu li” một thời của nó lại đã có người chăm sóc quan tâm tường tận thế kia.

    Nhưng độ xa cách giữa nó và thằng Duy lại tỉ lệ nghịch với sự gần gũi của Thùy với Du – tức bạn gái Duy. Số là cô nàng hay tìm đến Thùy để tham khảo sở thích, tính tình của bạn trai, rồi tự khi nào chẳng biết, nghiễm nhiên bước vào cuộc sống của Thùy. Thùy vẫn thường bảo “Du thay thế Duy”.

    Mà thằng Duy cũng ngộ, chiến lược cưa cẩm của nó khủng bố hãi hùng đến độ một đứa bạo dạn như Thùy đôi lúc còn thấy quá lố. Theo lịch trình tán tỉnh của nó thì sáng đưa đi ăn, trưa mua nước uống, chiều lại còng lưa đưa nàng về, tối học hành xong xuôi thì chuyển sang máy vi tính, facebook, Y!M. Nó tấn công mọi phía, và có vẻ như đã thấm nhuần triết lí “đẹp trai không bằng chai mặt”.

    Nhưng hơn ai hết, Thùy tin tưởng vào tình cảm của Duy. Rằng tuy những gì nó làm có vẻ trẻ con và khiến người đối diện khiếp vía, trái tim nó thường là đồ thật, có thể bảo đảm độ bền chặt cũng như mức độ chân thành.

    “Có ai như cái tên hờ hững đến phát nhạt kia đâu…” – Thùy là thế, nghĩ ngợi lung tung thế nào đến cuối vẫn sẽ chỉ vòng lại điểm xuất phát: Vũ.

    Hùng hổ hút cái rẹt hết sạch li nước chanh lạnh teo tóp, Thùy quyết định rời quán nước, dông ra đường ngắm đèn, tìm nến. Nó coi đây như hành động tự thưởng bản thân một niềm an ủi cuối cùng vào những giây chót của giáng sinh.

    CENTER]


    5. Vờ như tình cờ.

    Tiệm nhỏ thó, lọt thỏm vào những cửa hiệu bóng nhoáng, đồ sộ kế bên. Chắc biết yếu điểm của mình nên nhà chủ cố gắng trang trí tiệm cho thật bắt mắt, kiểu “nếu đã nhìn qua, ắt phải ngoái lại”. Họ phết sơn xanh, đỏ lên toàn cửa tiệm, từ trong ra ngoài; họ ốp cái bảng hiệu thường khi chỉ độc mỗi tên tiệm và địa chỉ bằng những dây đèn ngoạn mục; họ chưng sát lớp cửa kính trong veo một cây thông to cao, bên dưới chèn thêm những hộp quà đủ màu sắc như có ý mời gọi.

    Bên ngoài đẹp là thế, bên trong lại cũng chẳng chịu kém cạnh khi nhanh chóng xoa dịu thần trí vốn đã căng như dây đàn của khách, những người vừa chật vật đối phó với luồng xe đông nghịt ngoài kia, sao cho tránh va quẹt, tránh té ngã. Ở đây bày bán đủ loại nến thơm, với vô số hình thù kích cỡ và dĩ nhiên, mùi hương. Đập ngay vào mắt kẻ chiêm ngưỡng là một khối sáp khổng lồ màu nâu có đủ sức làm dậy lên niềm phấn khích được cắn mạnh một mẩu chocolate sữa. Kế đấy là ba dãy kệ dài chất cơ man nào là nến, ủ trong mình một hỗn hợp mùi, khi nồng đến khó tả, khi lại nhẹ dịu như chẳng tồn tại.

    Thùy dạo quanh quất trong tiệm, cuối cùng nó dừng lại trước một thân nến hương dừa đựng trong hũ thủy tinh, màu thoáng ngả vàng. Điểm nhấn chủ yếu nằm ở nắp đậy hũ màu trắng giả tuyết, bên trên là một đôi trai gái nặn từ bột bánh quy. Cô gái cài nơ đỏ, chàng trai đội một chiếc mũ giáng sinh, cũng đỏ nốt. Họ đều vận khăn choàng màu xanh, tay ôm tấm bảng gỗ khắc mấy chữ “Merry Christmas”. Hương dừa ngọt ngào cứ làm Thùy tham lam muốn ngửi mãi, muốn cảm nhận cho kì hết sắc vị trong khối sáp này.

    Cuối cùng, nó tần ngần một hồi rồi quyết định rời tiệm, đi tay không. Thùy đã chẳng mua hũ nến đẹp đẽ đó, đơn giản vì nó bất đồ thấy chùn lòng. Giáng sinh năm trước nó cũng tặng Vũ nến thơm. Không biết hũ nến màu xanh do nó tỉ mẩn chọn lựa cả buổi trời giờ đang bất lực nằm lạnh lẽo ở xó xỉnh nào. Và cũng chẳng rõ đã lần nào Vũ thử thắp phực nến lên, thử nhìn thấu tâm can con nhỏ đeo đuổi nó để thấy tình yêu thực sự ấm áp và có sức lan tỏa ra sao chưa.

    “Không biết Vũ có…” – Thùy ngập ngừng sau khoảng thời gian dập dềnh trong đợt sóng nghĩ suy của mình. Hai mắt nó nhắm nghiền một hồi lâu, sau lại mở to để kiểm tra sự hiện hữu của thứ mình vừa trông thấy.

    “Thứ” đó vận quần áo sặc sỡ đúng khí chất giáng sinh, áo xanh mũ đỏ, giày xanh thắt dây đỏ. Đáng sợ nhất là “thứ” đó đang băng nhanh qua đường với một cái cười trên môi, và chỉ ít phút nữa thôi “nó” sẽ đẩy cửa bước vào giáp mặt Thùy.

    6. Vũ – của – tôi.

    Nó thản nhiên nhìn thẳng vào mắt Vũ, và ngạc nhiên thay, thằng nhãi cũng đang đáp trả nó bằng một cái chớp mắt khe khẽ. Điều này làm Thùy nổi sung.

    “Bạn không được bình thường. Khi tôi van nài một vài lời từ bạn thì bạn lảng tránh. Khi tôi đang hết mực vừa lòng với thực tại yên ả thì bạn lại hiên ngang bước vào và khuấy động thế giới tĩnh lặng đó bằng cách nói những câu vớ vẩn”.

    “Chà, mình không ngờ Thùy bức xúc dữ vậy…” – Vũ tặc lưỡi, buông một câu vô thưởng vô phạt. Ánh mắt Thùy tóe lửa, đã chẳng biết nín nhịn chịu lỗi thì chớ, lại còn buột miệng than thở.

    “Tôi không có bất kì lí do gì trong số hàng tỉ tỉ tỉ nguyên cớ để tiếp tục ngồi lại nói chuyện với bạn. Uống cà phê hả? Thôi khỏi, từ chiều đến giờ bụng dạ tôi đã căng cứng đủ loại nước rồi. Tâm sự giáng sinh hả? Bạn đừng có lừa tôi, thôi ngay cái trò quay tôi như quay dế"

    “Mình thích Thùy.” – Vũ chồm người tới trước, hai bàn tay lồng vào nhau, xoay xoay. – “Chắc Thùy không biết. Nói thật là mình đã từng rất ngại ngùng khi biết Thùy có tình cảm với mình. Nói thật tiếp nữa là mình trước nay vốn luôn xác định sẽ thích những bạn gái kiêng nể, dè dặt một chút…Vậy nên..mình đã không dám tin là mình thích Thùy.”

    Con nhỏ cắn môi để lòng dạo những bản nghi ngờ, sự nghiêng ngả của niềm tin về Vũ với nó mà nói đúng là một cú sốc chí mạng. Vì thế mà nó phân vân, vì thế mà nó cần phải làm rõ tên hiện ngồi trước mặt mình… rốt cuộc là đang thành tâm thú nhận hay lại vờ vịt lấp liếm điều chi.

    “Vũ đang nói thật hay Vũ đang lừa mình?’. Thùy đang tự hỏi câu này đúng không?” – Vũ nói sau một hồi lâu thinh lặng. – “Đó cũng là những gì mình từng tự hỏi bản thân. ‘Sao mình có thể nhìn ra nét thú vị trong một tính cách cộc cằn và cứng nhắc như vậy cà?’”

    Thùy mất hai ba giây nghe tâm trí nó rệu rạo đi lại vào guồng quay, để khó khăn giấu đi những nhịp tim dồn dập nơi lồng ngực trái. Thùy không muốn tin vào điều nó gần như đã tin, chẳng muốn ở lại với những cảm xúc yêu mến nó vừa cố thoát rời. Con nhỏ tự thấy bản thân như đang chới với giữa bờ vực thẳm. Nó sắp ngã. Vũ xô nó. Và giờ đây khi cả người Thùy gần như bị quăng quật trên những tấm gió mỏng manh của đất trời, số phận được mặc cho may rủi, Vũ lại chìa tay cố kéo nó lên. Con nhỏ hoang mang. Người đã làm mình tổn thương, liệu sẽ không tái phạm lỗi cũ?

    Nhưng nghĩ cho tường tận thì Vũ đã làm đau nó ở điểm nào? Từ đầu đến cuối đều do nó chủ động làm thân, Vũ chưa hề hứa hẹn gì. Thế những món quà? Lấy những món quà làm vật tin có được hay không? Thế những cái bối rối khi đối mặt Thùy? Lấy vẻ ngờ nghệch vụng về đấy làm bằng chứng có được hay không?

    Thùy nghĩ là được. Ừ, chắc vậy. Làm vật tin cho những lời Vũ nói, làm bằng chứng cho tình cảm của cậu ta. Thùy mỉm cười tinh nghịch sau những giờ phút bã người với cơ man nào là đắn đo, cân nhắc. Nó hỏi khéo:

    “Mà nè, lớp trưởng kiểu mô tê chi mà rủ bạn gái đi chơi không thèm mang quà tặng giáng sinh vậy? Tôi coi bạn thường khi cũng ga-lăng, tinh tế lắm chứ đâu có giỡn.”

    Vũ như kẻ mộng du, lúc này vừa được đánh thức bởi câu nói nửa đùa nửa thật của Thùy. Thằng nhãi nghệch mặt ra một lúc, sau đó nhanh tay đập “bốp” một phát lên bàn thay cho lời cáo lỗi về sự khiếm nhã của mình. Nói rồi nó nhanh chóng vòng tay ra sau ghế, lôi lên một chiếc hộp màu đỏ sẫm, được thắt ruy băng trắng. Vũ đặt hộp quà nhỏ hình vuông lên bàn, nghe thêm cái “bốp” chói tai nữa. Thùy phì cười:

    “Coi bộ người này tặng quà mà kiểu như bị ép buộc. Dằn “bốp bốp” hai ba phát nãy giờ.” – Con nhỏ nói vậy thôi chứ vẫn thản nhiên đưa tay khều lấy chiếc hộp về phía mình. Nó miết nhẹ những đường ruy băng, rồi bắt đầu bóc lớp giấy bọc phía ngoài.

    “Joyeux Noel!” – Vũ khẽ nâng giọng khi món quà từ từ lộ ra, thằng nhãi cười phấn khởi.

    Còn Thùy? Con nhỏ cũng cười, nhưng cái cười méo xệch. Có lẽ do nó vừa phát hiện ra gu cảm thụ nến thơm của mình không còn “độc” nữa rồi. Vì bên trong chiếc hộp kia đích thị là một hũ nến thơm màu vàng nhạt, bên trên nắp đậy có một cặp trai gái được nặn bằng bánh quy. À, còn nghe đâu đây thoang thoảng mùi hương dừa ngọt ngào nữa, quen lắm.

    Dec, 22nd, 2010.

    Vũ.
     
    MẸ CỦA ANH.

    Phải đâu Mẹ của riêng anh.
    Mẹ là Mẹ của chúng mình đấy thôi.
    Mẹ tuy không đẻ, không nuôi
    Nhưng em ơn Mẹ suốt đời chưa xong

    Ngày xưa má Mẹ cùng hồng
    Bên anh Mẹ thức lo từng cơn đau
    Bây giờ tóc Mẹ trắng phau
    Để cho mái tóc trên đầu anh đen.

    Đâu con dốc nắng đường quen
    Chợ xa gánh nặng Mẹ lên mấy lần
    Thương anh thương cả bước chân.
    Giống bàn chân Mẹ tảo tần năm nao.

    Lời ru Mẹ hát thủa nào
    Chuyện xưa Mẹ kể lẫn vào thơ anh
    Nào là hoa bưởi, hoa chanh
    Nào câu quan họ, mái đình, cây đa.

    Xin đừng bắt chước câu ca
    Đi về dối Mẹ để mà yêu nhau
    Mẹ không ghét bỏ em đâu.
    Yêu anh em đã làm dâu trong nhà.

    Em xin hát tiếp câu ca
    Ru anh sau mỗi lo âu nhọc nhằn
    Hát tình yêu của chúng mình
    Nhỏ nhoi giữa một trời xanh không cùng.

    Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
    Giữa lòng thương Mẹ mênh mông không bờ
    Chắt chiu từ những ngày xưa.
    Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

    xuân quỳnh

    Bài này đc nghe cô giáo đọc 1 lần, nhưng chưa đọc bao giờ :D
     
    Thiên thần im lặg (Silent Angel)

    _"Tại sao em không bao giờ cười thế..!?"
    _"Em không thích..!"
    _"Tại sao.."
    _"Chẳng vì sao cả.."
    _"Phải có lý do chứ..!"
    _"Nhất thiết là phải cần lý do sao..!"
    _"......"Nó nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng như hạt tuyết mùa đông..Lạnh đến nỗi anh chưa bao giờ được cảm nhận..Nó là một cô bé lập dị không thích cười.Anh muốn làm quen với nó cũng vì lẽ đó..Anh là người con trai đầu tiên trong trường kết thân được với nó..Anh coi nó như em gái..nó là một con bé mồ côi.
    Anh chở nó đi trên chiếc xe đạp màu cam giữa mùa thu đầy những nắng nhè nhẹ.Gió lồng lộng nhảy múa làm cho bao nhiêu là lá rơi trên đường xào xạc.Chiếc xe chậm rãi đi đến một ghế đá trống bên hè..Nó thích vẽ.Mặc dù anh đã có bạn gái nhưng mỗi tuần anh đều dành một ngày chủ nhật cuối tuần để chở nó đi tìm cảnh đẹp để vẽ.Anh gọi đó là ngày cho em gái.Còn trong lòng nó..những chủ nhật này là ngày của bình yên..Có lẽ bên cạnh anh..Nó cảm thấy an toàn và yên bình.
    _"Em định sẽ vẽ gì thế..!"
    _"Ưhm...Em sẽ vẽ góc phố này..."
    _"Tại sao thế.."
    _"......"Nó lắc đầu không trả lời và cặm cụi vẽ..Nó cầm bút chì phác họa và tô vẽ một hồi lâu..Anh ngồi bên cạnh nó - lúc nào cũng vậy - có anh nó vẽ tranh có cảm xúc hơn..Có lẽ vì cảm xúc của nó tham lam chiếm chỗ cả trái tim nó và cả hồn của bức tranh..Đầu tiên là con đường này..rồi đến cây phong này..rồi đến những chiếc lá vô tình đang rơi xuống lề nữa..
    Vẽ xong nó cùng anh tô màu...Cho đến mãi tận buổi chiều tà bức tranh mới hoàn thành..Anh nói bức tranh này rất có cảm xúc với anh..Từng tia nắng phớt qua khẽ lá nó cũng không bỏ sót.Vì với nó nơi đây là một kỉ niệm đẹp của anh và nó.
    Nó viết lên trên mặt tờ giấy " Con đường hạnh phúc.".Đấy là tên nó đặt cho bức tranh này.Anh hỏi nó:
    _"Sao lại là con đường hạnh phúc."
    _"...."Nó lắc đầu không trả lời rồi thu gom các vật dụng lại..Anh chở nó về dưới cái chiều xao xuyến của nàng thu hững hờ..Trong lòng
    anh luôn là một dấu hỏi to đùng về nó..Một cô bé luôn im lặng đến lạ kì.Tay nó víu nhẹ vào tà áo anh.Nó không dám đụng vào người anh..Nó sợ
    cái luồng điện xét từ anh đi ra..xuyên qua người nó làm nó run..
    .................................................. .................................................. .....................
    _"Hôm nay em có rảnh không.?"
    _"Có gì ko.??"
    _"Bây giờ anh sẽ đến dẫn em ra một chỗ này thú vị lắm.Ở nhà chờ anh nhé."
    ........Tít..tít..tít..
    Anh cúp máy đột ngột..Nhưng nó không tò mò và chẳng quan tâm..Chỉ cần đi với anh là nó vui rồi.Nó vào lấy một cái áo khoác len mỏng và đứng trước gương.Khuôn mặt nó như vô cảm thật sự..Nó không thể cười được nữa.Nó nhìn lên tấm ảnh gia đình nhà nó và khóc..Bố mẹ và anh trai đã qua đời sau tai nạn ô tô cách đây 2 năm..Một con bé lớp đang ấm áp trong vòng tay yêu thương của gia đình bỗng chốc bị mồ côi.Nó suy sụp hoàn toàn và chẳng bao giờ nở nụ cười.
    Nó đưa tay lên kéo hai nhếch hai mép môi lên cho giống đang cười.Xấu quá cơ.
    _"Haiz...."
    Nó thở dài.
    Anh đã đến nhà nó.Đó là một căn nhà nhỏ cổ điển nhưng xinh xắn.Anh rung chiếc chuông nhỏ trước cửa.Nó chạy ra.
    _"Đi nào.!"
    _"Ưhm.!"Nó đóng cửa cẩn thận rồi trèo lên xe..Chiếc xe đạp hôm nay khác mọi ngày..Đó là giỏ của nó chứa đầy những bông hồng trắng - loài hoa mà nó thích nhất.Có lẽ nó không để ý.
    Tối hôm nay gió heo may thổi se lạnh..Nó áp hai bàn tay vào nhau cho ấm..Suốt đường đi anh không nói gì với nó cả.Nó cũng im lặng.
    _"Đến rồi.."
    _"Huh.."
    Anh dừng xe trước nhà anh rồi dẫn nó vào.Anh không dẫn nó vào nhà mà dẫn nó đến một căn nhà nhỏ hơn.Có lẽ là nhà kho..nhưng đẹp hơn.."Ngôi nhà hạnh phúc"-đó là tên nhà kho.
    _"Em thấy đẹp không."
    Nó gật đầu nhưng không mỉm cười.Đôi mắt vẫn cứ như tảng băng nơi Bắc Cực.Anh cầm tay nó kéo đi..nó rụt lại..mặt hơi đỏ.Anh nhìn nó cười khì..nó bối rối cúi mặt đi thẳng.
    Trước mặt nó là một căn phòng đầy nến lung linh..Dưới sàn nhà trải đầy rơm vàng.Nó nhìn cái bánh sinh nhật phủ socola và không khỏi ngỡ ngàng..
    _"Happy birth of Hân"
    Nó quay sang nhìn anh,mắt mở to hết cỡ.Anh cười nhẹ rồi khẽ vuốt đầu nó.
    _"Hôm nay là sinh nhật em mà không nhớ à."
    _"..."Nó cúi mặt xuống..Vì ngày nó mồ côi cũng là đúng ngày sinh nhật nó.Anh kéo nó ngồi xuống rồi an ủi.
    _"Em đừng nghĩ đến quá khứ nữa được không.???..Hãy sống cho thực tại đi..Em
    cứ buồn mãi như thế..Anh...."
    Nó không khóc.Nó không muốn anh nghĩ nó là con nít.Nó nhìn anh rồi nhìn xuống cái bánh.
    _"Không cho em ăn bánh àh.??"
    _"Em làm gì vậy."Anh hỏi khi thấy nó mở balo ra.Nó không trả lời nhưng anh cũng đoán được.Nó sắp vẽ.Anh hiểu mà.Cứ mỗi lần có xúc cảm là nó lại muốn vẽ..
    _"Em vẽ cái bánh kem này àh.Anh em mình xơi nó gần hết rồi."
    Anh nhìn chiếc bánh thương xót.^_^.
    _"Không"
    _"Thế em vẽ gì."
    _"Vẽ căn phòng này.
    _"Sao em lại vẽ căn phòng này.??"Nó không trả lời.Thế là anh ngồi im lặng cho nó vẽ.Nhưng ngồi thế này thì chán quá.Anh lấy đàn ghita ra đánh cho vui.Nó nhìn căn phòng chăm chú rồi cặm cụi vẽ.Chẳng bao lâu thì bức tranh đã hoàn thành.Nó cất đi và ra hiệu tối nay sẽ tô màu.Nó nhìn đồng hồ rồi nhìn anh.Anh hiểu mình phải làm gì.Anh lấy xe chở nó về..Dưới những ngọn đèn đường đã cũ ngả ánh vàng mập mờ.Anh hỏi nó.
    _"Nếu có một điều ước thì em sẽ ước gì.."
    _"Em không trả lời được không .??"
    _"Ờh..Tại sao thế.Sao em không bao giờ trả lời những câu hỏi của anh.??"
    Anh có vẽ hờn dỗi.Nó biết thế nên dù không muốn mở miệng nhưng cũng phải cố gắng.
    _"Em chưa nghĩ ra câu trả lời."
    _"Thế khi nào nghĩ ra thì cho anh biết nhé.!"
    _"Tại sao.?"
    _"Anh sẽ giúp em thực hiện điều ước đó."
    Nói rồi anh dừng xe lại.Đã đến nhà nó rồi.Nó nhìn anh rồi giơ hiệu chào tạm biệt.Tính bước vào nhà thì anh kéo tay nó lại.
    _"Tặng em nè.Sinh nhật vui vẻ nhé."Anh chìa cho nó một hộp quà nhỏ và bó hồng trắng còn đọng sương.Nó cầm lấy và hơi nhoẻn miệng.Dù đó chưa thực sự là một nụ cười nhưng cũng khiến anh vui.
    .................................................. ...........
    Hân Nhi..!
    Anh chúc em một sinh nhật vui vẻ..
    Em hãy cười nhiều lên nhé.Anh thích nhìn một Hân Hân hồn nhiên
    hơn là một cô bé buồn.Sẽ có lúc em phải đối đầu với những đau
    đớn khác..Vì thế hãy cố gắng lên..
    Anh luôn ở bên cạnh em.
    Anh Anh.
    ..........
    Nó đọc xong những lời chúc anh tặng thì cảm thấy tim đau nhói..Anh không biết rằng nó đã muốn nói với anh những gì nó ước.Nó ước con
    đường đi về sẽ dài hơn để nó bên anh lâu hơn..nó ước thời gian bên anh chậm đi để nó được nhìn anh nhiều hơn..Nó ước..nó ước nhiều
    lắm.Nhưng nó biết anh sẽ chẳng thuộc về nó.
    ...................................
    _"Anh đang buồn.Em có thể đến đây được không..?"
    Nó đọc tin nhắn của anh xong thì hốt hoảng..Nó lấy xe và đạp ngay đến chỗ mà mỗi khi buồn anh hay đến.Đó là một cây cầu tình nhân.
    Nó đang đi gần đến thì trời mưa..bệnh suyễn của nó tái phát..Nó hơi mệt và choáng váng nhưng vẫn cố gắng lên đến cầu.Anh đang ngồi uống rượu.Như thường lệ nó vẫn không nói gì.Nó nhìn anh bằng một ánh mắt lo lắng như hỏi han rồi giật lấy chai ruợu từ tay anh.Sau đó ngồi yên vị bên anh.
    _"Anh với Nhiên chia tay rồi."
    Nó quay sang nhìn vào mắt anh.Những giọt nước mưa rơi xuống nhòe cả mắt anh.Nó vội vàng mở túi xách lấy khăn lau những hạt nước trong veo đang tan trong khóe mi của anh.Nó biết anh đang buồn..buồn lắm..Nhìn thấy anh đau nó cũng đau..Nỗi đau của anh hình như cũng chính là nỗi đau của nó.
    Rồi anh kéo nó lại để anh tựa vào vai nó.Nó ngồi im cho anh tựa,trái tim nhảy loạn xạ trong lồng ngực.Cảm giác lạ quá.Nó thích anh.Từ lâu rồi.Anh cũng biết điều đó.Nó từng thể hiện cho anh biết.Nhưng anh đã từ chối nó..một cách tế nhị là nhờ nó làm mai cho một cô gái cùng lớp.Điều đó làm nó đau lắm.
    Hai kẻ ngốc ngồi dưới mưa..nó nhìn lên trên bầu trời..Có lẽ không ai nhận ra đâu là mưa đâu là nước mắt nếu nó khóc lúc này.Mà thật sự là nó đang khóc.
    _"I'm belive you..I'm hope you happy...I always think of you..
    But ..I'll never have you..Sometimes I going to have to lose..."
    Nó hát.Lần đầu tiên nó cất giọng hát cho một ai đó nghe..Những tâm tư trong lòng nó giấu kín bao lâu nay...
    _"Nhiên đến với anh ko phải vì tình yêu...."
    Anh bắt đầu tâm sự như một kẻ thất tình đúng nghĩa..Nó ở bên an ủi mà lòng buồn vô hạn..Khi trời tạnh mưa,nó lay lay tay anh như muốn về..Anh nhìn nó hiền hậu rồi đứng dậy.
    Lần đầu tiên nó được gần anh.
    ....................
    Những ngày sau....Nó và anh bên nhau nhiều hơn..Nó không hi vọng một cơ hội
    mong manh đến với mình.Nó không muốn là người thay thế..
    Rồi đến một chủ nhật đẹp trời.Có nắng ấm và gió nhè nhẹ.Anh chở nó đi vẽ.
    _"Hôm nay em sẽ vẽ gì."
    _"Anh.."
    _"Anh áh..Sao laị vẽ anh."
    "........"Nó không trả lời.Thế là nó cứ nhìn anh một hồi lâu rồi lại cặm cụi vẻ mà chẳng để ý xung quanh..Khi nó phác thảo xong và đang tô màu.Anh lẻn trốn đi.
    _"A.."
    Nó kêu lên và quay laị.Anh đang cầm ly cafe sữa lạnh và áp vào má nó.Lạnh quá.Nó ngước nhìn anh ngơ ngác..
    _"Cầm lấy đi.Của em đó."

    Nó cầm lấy ly cafe và hút từng chút một.Lúc này bức tranh của nó cũng đã sắp hoàn thành xong.Nó cất đi để tối về tô màu..Rồi anh nhìn thẳng vào mắt nó,nó bối rối đỏ mặt.
    _"Hân nè.."
    _"Huh.."
    ...Nó bóp chặt ly cafe như muốn móp lại.
    _"Em..làm bạn gái anh nhé."
    Nó run người lại.Nó thích anh lắm nhưng...nó chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói yêu nó..Nó lảnh tráng câu hỏi.Không trả lời.Nó thu gom mọi thứ cất vào balo rồi đứng dậy.Anh kéo tay nó lại..kéo nó vào lòng anh...
    _"Anh thật sự cần em mà.!"
    Nó ngựa nguậy nhưng ko đc.Thế là đành yên vị trong vòng tay anh..Nó thấy thật ấm áp..Lồng ngực nó như muốn vỡ tan..Rồi anh buông nhẹ nó ra...nhìn thẳng vào mắt nó.
    _"Em thích anh đúng không.."Đến lúc này dường như nó không im lặng đc nữa.Nó gật đầu thật khẽ.Anh mỉm cười mãn nguyện rồi ôm nó vào lòng.Thật lâu..
    Đó là ngày hạnh phúc nhất của nó.
    ...........
    Tối hôm đó nó đi mua một chút đồ để về ăn đêm..Vừa bước ra khỏi cửa không xa thì nó thấy ai đó sao quá giống anh..Và sự thật thì đó là anh.Anh đi cùng một cô gái khác..Anh ôm cô gái đó và còn hôn lên má nữa.Nó nhìn thấy..tim nó đau buốt..Chiếc ô trên tay nó rơi ra..nó ôm lấy lồng ngực đang thổn thức đau nhói..Rồi nó cố gắng chạy vào nhà...để uống thuốc trợ tim..Nó mệt mỏi và nằm ngay xuống giường khi vừa thay kịp bộ pijama.Và vô tình,lọ mực vẽ rơi vào mắt nó..Nó lờ mờ nhìn thấy một khoảng không màu xám rồi ngất đi...Mơ màng.
    .....................................
    Hôm nay anh không thấy nó đi học.Anh lo lắng cả ngày rồi cuối cùng anh
    cũng bỏ học để đến xem nó ra sao..Anh đến nhà thì thấy nó nằm bẹp như
    chú mèo con bị bệnh.Nó đang sốt..
    _"Em có sao không..?Có mệt không."
    Nó ko nói gì.Lắc đầu..Anh trách.
    _"Để anh nấu cháo cho em ăn."
    Nó giơ bàn tay yếu ớt lên không gian định cản nhưng không thấy một chút nắng nhạt nào hết..Anh đã xuống bếp nấu cháo cho nó.Nó muốn nói với anh 1 điều mà ko đc...Rồi nó thiếp đi...
    _"Hân..Dậy đi em."
    Anh gọi nó dậy nhưng nó không tỉnh...Anh hốt hoảng đưa tay lên mũi thì thấy nhịp thở của nó nhẹ quá..Anh lật chăn ra định bế nó đi bệnh viện thì từ tay nó rơi ra cả một xấp giấy..Anh không đủ bình tĩnh để xem..Anh mang nó đến bệnh viện rồi chạy về nhà nó khóa cửa.Và..anh nhặt xấp giấy ban nãy lên nhìn..
    Đó là những bức tranh nó vẽ khi còn ở bên cạnh anh..Nó trân trọng tình cảm của anh và nâng niu giữ nìn cẩn thận..Bức tranh nó vẽ anh còn chưa kịp tô màu hết..Nó đặt tên cho bức tranh là " My Darling".
    Nó không còn kịp để nghe anh xin lỗi..Ngày anh nói yêu nó là ngày
    Cá tháng Tư.Anh đã cá độ với đám bạn là trong ngày đó sẽ làm
    cho 10 cô gái nhận lời yêu anh.Trong đó có nó - cô gái thứ 9.....
    ...........
    Sau ngày hôm đó,anh biết rằng nó không còn nhìn thấy gì nữa..Đôi mắt vô tư và lạnh lẽo kia đã trôi hẳn về nơi Cực Giá của trái đất..Sẽ không còn ai tô vẽ những bức tranh..Mà chỉ còn một khoảng không trầm lặng đau lòng..Có lẽ,anh cũng biết rằng..Sự đau đớn của nó hiện tại...không có gì đổi lại đc..Và anh cũng hiểu rằng,anh chưa bao giờ nhìn nó cười một cách thật sự.Anh biết rằng mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng..Và trong giây phút đó anh cũng biết rằng anh đã yêu một người thật lòng.
    Người đó chính là......
    Nó đã làm cuộc đời của anh thay đổi...bằng cái cách im lặng đến ân cần như thế..
    .........
    Sang mùa sau..
    Có một cô gái đẩy chiếc xe lăn về phía hoàng hôn biển thắm tình..Cậu con trai ngồi trên xe lăn mỉm cười thật hiền.Nhìn xa xăm.

    P/s : Đừng bao giờ đem tình yêu ra làm trò đùa..Nếu không bạn sẽ phải hối hận vì những gì mình đã làm
     
    TRẠM ĐIỆN THOẠI TRÊN THIÊN ĐƯỜNG

    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...
    Long:
    Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
    Tiểu Phương

    Ngày 19 tháng 5
    Long:
    Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã tuèng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
    Tiểu Phương

    Ngày 26 tháng 5
    Long:
    Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
    Yêu anh

    Ngày 1 tháng 6
    Long:
    Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
    Vợ anh

    Ngày 7 tháng 6
    Long:
    Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
    Tiểu Phương

    Ngày 20 tháng 6
    LONG:
    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."
    Hết
     
    Nếu có thì chắc 1 ngày mh gọi dt liên tục quá ;)) . Và nếu có thì ko biết gọi lên ấy có tốn tiền ko ta :-?
     
    Top