Private conversations
Help Users

    Truyện ngắn hay

    hic hic. em còn là học sinh mà sao post mí cái này, (sorry)(sorry)(sorry)(sorry)
    tự nhiên mún ngủ với....(ngaytho)(ngaytho)
     
    đàn ông mà

    Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

    - Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.
    - Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.
    -“Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”
    Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình.
    24 tuổi, trẻ trung, có ý chí.
    Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời.
    Thật đáng tiếc.

    -“Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

    -“Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
    -“Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?”

    Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

    -“Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.

    -“Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.

    -“Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.

    -“Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.

    -“Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.

    “Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”

    -“Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.

    -“Vì cô ấy à?”

    -“Ừ”.
    -“Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.

    Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.

    Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.

    -“ Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.”

    “Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

    Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua.
    Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
    Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.

    -“À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

    -“Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.

    ‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

    -“Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.
    -“Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
    -“Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”.
    Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
    “Cô ấy đẹp không?”
    “Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”.
    Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.

    Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.

    Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.


    “Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”

    Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.

    Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố.
     
    Bữa tối. Chàng trai và cô gái ngồi đối diện nhau.

    - Cô gái vê cốc rượu trong tay và nói với chàng trai: “Em yêu anh”.
    - Chàng trai xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên tay mình và nói: “Anh có vợ rồi”.
    -“Em không quan tâm, em chỉ cần biết tình cảm của anh. Anh có yêu em không?”
    Chàng trai ngẩng đầu, quan sát cô gái ngồi đối diện mình.
    24 tuổi, trẻ trung, có ý chí.
    Cơ thể tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng và biết nói, đó thực sự là một cô gái tuyệt vời.
    Thật đáng tiếc.

    -“Nếu anh cũng yêu em, em sẽ là người tình của anh”. Cô gái cuối cùng cũng không đợi được, nói thêm một câu.

    -“Nhưng anh yêu vợ anh”. Chàng trai trả lời một cách cương quyết.
    -“Anh yêu cô ấy ư? Anh yêu gì chứ? Cô ấy bây giờ chắc đã già đi nhiều, chẳng thấy mặt bao giờ. Nếu không thì tại sao không thấy anh đưa cô ấy đến trong các bữa tiệc của công ty ….?”

    Cô gái vẫn tiếp tục nói, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của chàng trai cô gái liền từ bỏ những ý nghĩ trong đầu mình.

    -“Em yêu anh vì cái gì?”. Chàng trai lên tiếng.

    -“Trưởng thành, khẳng khái, nam tính, biết quan tâm đến người khác, và còn nhiều nữa. Dù sao thì anh khác hẳn với những người đàn ông em đã từng gặp, anh rất đặc biệt”.

    -“Em biết ba năm trước anh như thế nào không?”. Chàng trai châm điếu thuốc nói.

    -“Em không biết. Em không quan tâm cho dù anh có từng ngồi tù đi chăng nữa”.

    -“Ba năm trước, anh chỉ là người con trai tầm thường trong mắt em bây giờ”. Chàng trai không để ý đến cô gái, tiếp tục nói.

    “Một người tốt nghiệp đại học bình thường, công việc không thuận lợi, suốt ngày uống rượu, cáu bẳn. Không quan tâm đến chuyện yêu đương, hàng tối còn hay đi tìm gái bán hoa, bị công an bắt.”

    -“Vậy tại sao….” Cô gái trở nên hứng thú với câu chuyện, muốn biết điều gì đã làm chàng trai thay đổi.

    -“Vì cô ấy à?”

    -“Ừ”.
    -“Cô ấy hình như thấu hiểu được nội tâm của anh. Đã dạy anh rất nhiều điều, khiến anh không còn quan tâm đến những cái đã mất, không quan tâm đến những chuyện ngay trước mắt, mà cố gắng hoàn thiện mình.

    Trước mặt cô ấy, anh như đứa trẻ chẳng hiểu sự đời. Lúc đó thật kỳ lạ, tính khí bướng bỉnh của anh biến đâu mất hết, anh bị cô ấy thuyết phục. Nghe theo lời cô ấy, chấp nhận thực tại, anh biết mình vô dụng nên làm việc chăm chỉ. Cuối năm ấy, công việc khởi sắc, anh và cô ấy liền kết hôn”.

    Chàng trai gẩy tàn thuốc, tiếp tục nói.

    -“ Lúc đó thực sự là những tháng ngày vất vả. Hai người, một chiếc giường, đồ đạc trong nhà chẳng có gì. Em có biết không, lấy nhau được một năm rồi mà anh mới mua được cho cô ấy cái nhẫn từ khoản tiền cả nửa năm tiết kiệm được đấy. Tất nhiên số tiền này do cô ấy tiết kiệm mà có, nếu cô ấy biết được thì chắc chẳng dám để anh mua đâu.”

    “Khoảng thời gian đó, do anh hút thuốc, uống rượu nên sức khoẻ không tốt. Mùa đông đến, tối nào cô ấy cũng nấu cho anh một bát canh nóng trước khi đi ngủ. Mùi vị đó chỉ có cô ấy mới làm được.”

    Chàng trai trầm ngâm nghĩ về ký ức mà quên mất thời gian, vẫn tiếp tục kể về những chuyện đã qua.
    Và cô gái cũng không có ý cắt ngang câu chuyện, vẫn lắng nghe.
    Lúc chàng trai chú ý đến thời gian, đã là 10h đêm.

    -“À, xin lỗi em nhé, anh chẳng chú ý đến thời gian gì cả, đã muộn thế này rồi cơ à?” Chàng trai cười và xin lỗi cô gái.

    -“Bây giờ em đã hiểu rồi chứ? Anh không thể nào và cũng sẽ không làm những chuyện có lỗi với cô ấy”.

    ‘Vâng em hiểu rồi. Vậy là em đã thất bại rồi. Em tâm phục khẩu phục rồi.” Cô gái thất vọng và lắc đầu nói. “Chỉ có điều, đến độ tuối của cô ấy, em sẽ còn tốt hơn cả cô ấy.”

    -“Ừ. Nếu thế thì em còn có thể tìm được chàng trai tốt hơn mà, đúng không?”.
    -“Muộn rồi, cơm canh ở nhà chắc cũng đã nguội cả, anh đưa em về nhé.” Chàng trai đứng dậy tỏ ý muốn đưa cô gái về.
    -“Không cần đâu, em tự về được mà”. Cô gái xua tay nói. “Anh về đi, đừng để cô ấy lo lắng”.
    Chàng trai cười rồi quay lưng ra về.
    “Cô ấy đẹp không?”
    “Đúng thế. Cô ấy rất đẹp”.
    Bóng chàng trai mờ dần trong màn đêm, để lại cô gái với ánh nến chói loà trong đêm tối.

    Chàng trai về đến nhà, mở cửa và bước vào phòng ngủ, bật đèn lên.

    Chàng đi đến mép giường và ngồi xuống.


    “Bà xã, đã là người thứ tư rồi. Em đã làm gì mà khiến anh thành người tốt thế này, nhiều người thích anh quá rồi. Làm không tốt thì chắc anh sẽ thay lòng mất. Sao lại khiến anh thành người tốt thế này , sao em nỡ ra đi trước chứ? Anh, anh một mình cô đơn quá à…”

    Chàng trai lặng người đi và nói không thành tiếng.

    Nước mắt từng giọt, từng giọt lăn dài trên má chàng trai, rơi xuống khung ảnh trong lòng bàn tay chàng trai. Dưới ánh đèn mờ, trong bức ảnh cũ hiện ra nét mặt dịu dàng của một cô gái đã quá cố.

    (cry) ..... (cry) củm động quấu...
     
    làm 1 cái Xuân về rồi

    Năm cũ sắp qua và TẾT Mẹo 2011 sắp đến,chúng ta cùng nhau đọc lại một chùm thơ xuân


    Buổi sớm mùa xuân :



    Ngủ dậy tung song cửa

    Nào hay xuân đã sang

    Một đôi bươm bướm trắng

    Gặp



    Đề chùa Cổ Châu



    Số đời thật mờ mịt

    Mắt giấu tình bên trong.

    Cai quản cung ma chặt

    Đất Phật xuân thong dong



    Trên hồ Động Thiên



    Cảnh hồ Động Thiên nọ,

    Hoa cỏ giảm mầu xuân

    Thượng đế thương hiu quạnh

    Tầng xanh chuông bỗng ngân



    Dương liễu hoa xuân điểu ngữ trì

    Họa đường thiềm ảnh mộ vân phi

    Khách lai bất vấn nhân gian sự,

    Cộng ỷ lan can khán thúy vi!



    Cảnh xuân



    Khoan nhặt chim kêu hoa liễu dầy

    Họa đường thềm dãi bóng mây bay

    Chuyện đời khách đến không hề hỏi

    Cùng tựa lan can ngắm cảnh ngoài.




    Nghiêm trang nghìn cửa quân hùm,

    Trăm quan bảy phẩm một vùng cân đai.

    Bạc đầu, chàng lính nhắc hoài,

    Chuyện Nguyên Phong cũ những ngày ruổi rong



    Đêm đen nào thấy ánh dương trong,

    Hàng liễu âm thầm đứng trước song.

    Ốm liệt giang hồ bao tháng trải,

    Xuân về mưa gió suốt đêm ròng.

    Lâu năm đất khách đèn chong lệ,

    Ngàn dặm quê hương nguyệt dãi lòng.

    Ngoài xóm Nam Đoài Long Thủy chảy,

    Trôi hoài kim cổ một dòng không.



    Khách nay chẳng thấy xuân xưa nữa,

    Thổn thức xuân nay gặp khách xưa.

    Nay hóa thành xưa nào mấy chốc,

    Hư nhìn ra thực khỏi lầm chưa?

    Bao phường danh lợi cơn mưa sáng,

    Mấy bậc anh hùng đám bụi mờ.

    Tục lụy cười mình chưa dứt được,

    Gần đây sách vở quá say sưa.




    Trời đẹp như trời mới tráng gương

    Chim ca tiếng hát rộn ven đường

    Có ai bên cửa ngồi hong tóc

    Cho chảy lan thành một suối hương

    Sắc biếc giao nhau, cành bắt cành

    Nước trong, hồ ngợp thủy tinh xanh

    Chim bay cành trĩu trong xuân ý

    Em đợi chờ ai, khuất bức mành?

    Giữa một giờ thiêng tình rất đẹp

    Mắt buồn và rất... rất thanh thanh

    Mày ai bán nguyệt, người ai nhỏ

    Em ạ, yêu nhau chết cũng đành




    Pháo đã nổ đưa xuân về vang động

    Vườn đầy hoa ríu rít tiếng chim trong,

    Cỏ non biếc dãi mình chờ nắng rụng

    Bên lau già, theo gió uốn lưng cong.

    Ðôi bướm lượn, cánh vương làn sương mỏng

    Chập chờn bay đem phấn điểm muôn hoa.

    Cất tiếng hát ngây thơ trên cỏ rộng

    Ðàn chim khuyên đua nhặt ánh dương sa.

    Hàng dừa cao say sưa ôm bóng ngả

    Vài quả xanh khảm bạc hớ hênh phô,

    Xoan vươn cành khều mặt trời rực rỡ

    Bên bóng râm lơi lả nhẹ nhàng đu.

    Ðây, tà áo chuối non bay phất phới

    Phơi màu xanh lấp loáng dưới sương mai.

    Ðây, pháo đỏ lập lòe trong nắng chói

    Ðây, hoa đào mỉm cười miệng đón xuân tươi.



    Ðã thấy xuân về với gió đông

    Với trên màu má gái chưa chồng

    Bên hiên hàng xóm, cô hàng xóm

    Ngước mắt nhìn trời đôi mắt trong.

    Từng đàn con trẻ chạy xun xoe

    Mưa tạnh, trời quang, nắng mới hoe

    Lá nõn, nhành non ai tráng bạc

    Gió về từng trận gió bay đi

    Thong thả nhân gian nghỉ việc đồng

    Lúa thì con gái mượt như nhung

    Ðầy vườn hoa bưởi hoa cau rụng

    Ngào ngạt hương bay bướm vẽ vòng

    Trên đường cát mịn một đôi cô

    Yếm đỏ, khăn thâm, trảy hội chùa

    Gậy trúc dắt bà già tóc bạc

    Tay lần tràng hạt, niệm na mô.




    Giữa vườn ánh ỏi tiếng chim vui,
    Thiếu nữ nhìn sương chói mặt trời.
    Sao buổi đầu xuân êm ái thế!
    Cánh hồng kết những nụ cười tươi.



    Ánh sáng ôm trùm những ngọn cao,
    Cây vàng rung nắng ,lá xôn xao;
    Gió thơm phơ phất bay vô ý
    Đem dựng cành mai sát nhành đào.



    Tóc liễu buông xanh quá mỹ miều
    Bên màu hoa mới thắm như kêu;
    Nỗi gì âu yếm qua không khí,
    Như thoảng đưa mùi hương mến yêu.



    Này lượt đầu tiên thiếu nữ nghe

    Nhạc thầm lên tiếng hát say mê;

    Múa xuân chín ửng trên đôi má

    Xui khiến lòng ai thấy nặng nề...



    Thiều nữ bâng khuâng đợi một người

    Chưa từng hẹn đến, - giữa xuân tươi

    Cùng chàng trai trẻ xa xôi ấy

    Thiếu nũ làm duyên, đứng mỉm cười.



    Xuân đầu tiên

    Hàn Mặc Tử



    Mai sáng mai,trời cao rộng quá

    Gió căng hơi và nhạc lên mây,

    Đôi lòng cũng ấm như xuân ấm,

    Chỉ có ao xuân trắng trẻo thay !



    Mai này thiên địa mới tin khôi,

    Gió căng hơi và nhạc lên trời.

    Chim khuyên hót tiếng đầu tiên hết,

    Hoa lá hồ nghi sự lạ đời.



    Trái cây bằng vỏ bằng gấm,

    Còn mặt trời kia tợ khối vàng.

    Có người trai mới in như nguyệt,

    Gió căng hơi và nhạc lên ngàn.



    Thuở ấy càn khôn mới dựng nên,

    Mùa khô chưa gặp tốt tươi lên.

    Người thơ phong vận như thơ ấy,

    Nào đã ra đời ngọc biết tên.



    Xuân gấm đầu tiên giữa cõi đời,

    Mùi thơm ngây dại sóng con người.

    Hãy hoan hô,lời cao như sấm,

    -Vạn tuế,bay ơi ! Nắng rợp trời !




    Mùa xuân buồn lắm em ơi

    Nguyên Sa



    Mùa xuân buồn lắm em ơi

    Anh vẫn đạp xe từ Saigon lên trường đua Phú Thọ

    Đạp xe qua nhà em

    Nhìn vào ngưỡng cửa

    Nhà số 20

    Anh nhớ má em hồng…



    Anh nhớ nhà em có cửa sơn xanh

    Có một hàng rào ,có thầy ,có mẹ…

    Có ngựa chạy trong trường đua,người đi ngoài phố

    Nên anh đạp xe đi

    Rồi đạp xe về

    Mà chẳng có đôi ta…

    Mùa xuân buồn lắm em ơi

    Mỗi lần đạp xe về anh vẫn nghe lòng bỡ ngỡ

    Chiấc xe còn nguyên màu sơn xanh

    Nhưng tâm hồn đã ngả sang màu sắt dỉ

    Bời vì từ Saigon lên tận trường đua Phú Thọ

    Hết cả tiền uống một ly nước mía

    Mà cũng không gặp em

    Nên khát đắng linh hồn



    Không phải anh ngại đường xá xa xôi

    Anh cần gì đường dài

    Anh cần gì nước mía

    Anh cần gì hoa thơm và chim cười trong lá biếc

    Cũng chẳng cần cỏ thêu xanh cánh đồng xa biền biệt

    Nhưng làm sao không có bóng hai người đè lên cỏ úa

    Để anh nghe em cười mà thấy cả múa xuân…

    Làm sao chỉ có một mình anh

    Vừa đạp xe,vừa ngâm thơ ( mà đường vẫn dài)

    Ngửa mặt lên cao,trời xanh biêng biếc



    Làm sao em không ngó xuống linh hồn?...

    Sao mùa xuân mà chẳng có mưa bay

    Chẳng có người đi bên cạnh cầm tay

    Anh chẳng được hôn lên tráng ân tình

    Và nói năng những lời vô nghĩa…



    Hồ Xuân Hương



    Ngán nỗi xuân đi, xuân lại lại,

    Mảnh tình san sẻ tí con con



    Mùa xuân Mậu Tuất 1958

    Đông Hồ



    Tóc đen mắt nhánh mực nhung huyền

    Mặt trắng lòng thơm giấy phấm tiên

    Phận mỏng chẳng vương theo cánh gió

    Nghĩa dòng khảo kết chặt tơ duyên

    Soi nhờ ánh tuyết nền thành lạnh.

    Giấu kín doanh sơn nếp thánh hiền

    Điệp tháng bốn phương mùa náo nức

    Lần thơ xuân lhóa bóng thuyền quyên



    Vũ Hoàng Chương

    Thơ say 1940



    Thuyền nhỏ sông lam yểu điệu về

    Cỏ chen màu liễu biếc chân đê

    Tình Xuân ai chở đầy khoang ấy

    Hương sắc thanh bình ngập lối quê.

    Nắng nhẹ mây hờ sương hơi hơi

    Sương thưa nắng mỏng nhạc khoan lời

    Dây đàn chầm chậm hôn lên phím

    Muôn vạn cung Hồ lả lướt rơi





    Tháng giêng nguyệt quế

    Hồ Thi Ca



    Tháng giêng nguyệt quế trở về

    Thơm hoa, thơm nụ, thơm mê mẩn người

    Hương em đọng trắng nụ cười

    Đêm giêng hai ngát khoảng trời lặng thinh



    Tôi kề em đến vô hình

    Em khai hoa để tội tình cho ai

    Tháng giêng mưa nhớ mười hai

    Giọt sương nguyệt quế trên vai thơm đầy



    Tôi già bên gốc thơ ngây

    Tháng giêng nguyệt quế trắng bay ngang đầu...





    Thời gian

    Từ Nguyên Thạch



    Đứng đầu năm nhìn cuối năm

    Thấy thời gian trên tóc mẹ màu trắng

    Thời gian có hình nếp gấp

    Chỗ đuôi mắt đã mờ



    Ta dắt mẹ đi qua những câu thơ

    Thấy thời gian héo dần năm ngón



    Trái tim không còn bận rộn

    Ta ngoảnh buồn

    Bỗng bầu vú em

    Thời gian đang nhú



    Ước vọng mùa xuân

    Hoàng Cầm



    Tôi đã im rồi thôi không nói năng

    Mưa chiều chưa đọng, nóng càng tăng

    Mồ hôi sắp lụt phòng oi ả

    Đôi vợ chồng son khó chỗ nằm



    Gió bống bang em về cõi ấy

    Tôi còn hứng chịu trận mưa chan

    Ví chăng đến lúc tôi thành đá

    Chắc vẫn thầm thương khóc hợp tan



    Xin người chớ rót lôi phong vũ

    Bão gấp trăm lần ngọn gió nam

    Chỉ muốn hứng mưa vừa tỉ lệ

    Nắng tung hoành xin bớt chói chang



    Giả sử người em như lụa nõn

    Tôi đi theo bất kể ôn hàn

    Đến đâu cũng thấy em hiền dịu

    Mây bốn phương trời xanh chứa chan



    Khí tượng đầy tin nắng đẹp tươi

    Bụi mưa nhàn nhã thả chim trời

    Mong em ấm lạnh vừa phong độ

    Anh cứ tầm xuân lấm tấm vui.
     
    ít người có thơ tự làm post lên cho mọi người đọc lắm,những cái thế này phải trân trọng chứ
     
    ít người có thơ tự làm post lên cho mọi người đọc lắm,những cái thế này phải trân trọng chứ


    ý cũa mình là . từ khi mình vừa lên forum xin gia nhập nhóm PVH mình đã nói cùng chia sẻ với AE home có gì mình cùng chia sẻ niềm vui nổi buồn.
    nhưng đán tiêt nhóm PVH đã giải tán giờ không biết xin làm Mod gì nữa (kx)

    ---------- Post added at 05:19 PM ---------- Previous post was at 05:03 PM ----------

    không hay sao không ai nghe hết vậy (kx) .
     
    Ừ...

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau thôi!
    Tim khỏi nhớ mong, hết bồi hồi.
    Thả bay theo gió bao tình cảm,
    Ừ thôi... thôi thế nhẹ lòng rồi!

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau ha!
    Thấy ai đi với “bạn người ta”,
    Vẫy tay mỉm cười với “đôi bạn”,
    Ừ thì... mình chỉ bạn thôi mà!

    Ừ thì, cứ làm bạn nhau đi!
    Ai có việc chi có hỏi gì,
    Ừ ừ hử hử là hết chuyện,
    Ừ… chỉ bạn thôi, chẳng phải gì!

    Ừ thì, làm bạn có làm sao?
    Có chạm mặt nhau chẳng phải chào,
    Vô tâm đường mình ta rảo bước,
    Ừ… hồn đã chết tự thuở nào…
    (st)
     
    Hi...thank nhóck
    Cuộc sống hiện tại của anh tựa tựa bài thơ này...
    Muốn thả hồn mình theo gió cho nhẹ lòng...
     
    Top