Private conversations
Help Users

    Tuyển tập truyện cười của Azit Nexin

    ShukoGX

    Chinh Chiến Tứ Phương
    Azit Nexin là nhà văn Thổ Nhĩ Kì rất nổi tiếng. Những tác phẩm của ông rất được yêu thích trên toàn thế giới nói chung, và ở Việt Nam nói riêng.
    Truyện của ông hài hước nhưng đả kích sâu cay, khiến con người ta "cười ra nước mắt" đúng nghĩa.
    Sau đây là một số truyện tiêu biểu :

    Hãng gương Thần Kì
    Tại nhà Ðavút Xêiuva, chủ hãng buôn các đồ nhập khẩu có tổ chức một bữa cơm khách. Trong số những người được mời có giám đốc nhà băng “Labát” cùng người vợ trẻ và cô em vợ to béo của ông ta; nhà chính khách Khanda Iátma, một trong những nhân vật “bảo thủ hạng nhất” của chúng ta, cùng đức phu nhân không có con của mình; nhà đại điền chủ kiêm thu tô Mêđêni cùng cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn là nàng Ipêch; nhà buôn Hátgi Ôxman Barua, một thương gia cỡ lớn của tỉnh Ađăng chúng tôi, cùng cô nhân tình là nàng Phưxtưca.
    Từ chiếc máy thu thanh, tân khách bỗng nghe thấy giọng một phát thanh viên nói :
    - Thưa quí vị thính giả! Ðến đây chúng tôi xin tạm ngừng chương trình nhạc cổ điển Thổ Nhĩ Kỳ tối nay. Bây giờ mới quý vị nghe buổi phát hành thường kỳ “Những phát minh mới” Thuyết trình buổi này là một chuyên gia nổi tiếng, kỹ sư Mếchki Makinétgi.
    Bà vợ trẻ của ngài giám đốc nhà băng Labát nhăn mặt :
    - Sao tôi ghét giọng cái thằng cha này thế!
    Nhà buôn Ôxman năn nỉ :
    - Van bà! Xin bà cho phép chúng tôi được nghe cái mục này. Tuần trước anh ta đã nói về cách làm bông bằng giấy đấy.
    Trên máy thu thanh, kỹ sư Mếchki Makinétgi bắt đầu câu chuyện :
    “Thưa quý vị! Trong lúc chúng tôi bắt đầu buổi phát thanh hàng tuần “Những phát minh mới” này, thì tại thành phố Nguyên tử ở bên Mỹ người ta cũng bắt đầu khánh thành một nhà máy nguyên tử mới, hoạt động theo chương trình “Nguyên tử phục vụ con người”. Từ nhà máy này, những tia sáng nguyên tử sẽ được phát đi khắp thế giới. Phát minh mới về năng lượng nguyên tử này sẽ là một sự kiện kỳ diệu làm chấn động toàn nhân loại. Khi tia sáng nguyên tử chiếu vào các tấm gương soi ở bất kỳ nơi nào trên trái đất, thì lập tức tất cả những hình ảnh đã được soi vào gương, kể từ lúc nó được chế tạo đến nay, sẽ lần lượt tái hiện trên mặt gương.
    Chẳng hạn, nếu ở nhà quý vị có một tấm gương mà quý vị đã dùng từ 20 năm nay, thì khi gặp tia sáng nguyên tử này chiếu vào, hình ảnh của tất cả những người đã soi vào gương từ 20 năm nay sẽ nối tiếp nhau xuất hiện lại trên mặt gương.
    Các cuộc phát thí nghiệm tới nay đã hoàn tất và đã cho những kết quả mỹ mãn. Như vậy, nhờ phát minh mới này, quý vị có thể được sống lại tuổi thơ, được nhìn lại tuổi thiếu niên hay ôn lại những kỷ niệm thời yêu đương của mình.
    Từ sau 9h sáng mai, xin quý vị nhớ đứng ra trước gương!”
    Bà vợ trẻ của viên giám đốc nhà băng Labát vỗ tay :
    - Trời ơi! Tuyệt quá! Ở nhà tôi có chiếc gương tôi đã soi từ hồi bé. Vậy là ngày mai tôi sẽ được xem lại cả một quãng đời của tôi.
    Khách khứa rời phòng ăn sang phòng khách, tụm lại thành từng nhóm, bắt đầu bàn tán sôi nổi về cái phát minh mới kỳ diệụ
    Khanda Iátma, nhà chính khách bảo thủ hạng nhất, ghé vào tai nhà thu tô Mêđêni thì thầm :
    - Ông bạn ạ! Thế thì cái phát minh mới này quả là kỳ diệu! Nó sẽ giúp ta nhớ lại nhiều sự kiện đã quên. Có một lần ở đồn cảnh sát tôi bị người ta nện cho một trạn nhừ tử, ông tha lỗi cho cách nói hơi thô tục của tôi... Lúc chuồn được khỏi đó, tôi lập tức đến ngay phòng giám định y khoa để xin giấy chứng nhận là bị đánh, rồi mang ra tòa kiện. Nhưng các ông ở tòa chẳng thèm xem xét kẻ nào đã đánh tôi, mà rồi không hiểu thế nào họ lại kết luận là chính tôi đánh tôi mới tức chứ!
    Nhà thu tô bảo :
    - Nhưng mà bác Khanda ạ. Chuyện ấy có liên quan gì với chuyện cái gương nàỷ
    - Ấy chết! Liên quan quá đi chứ lại! Vì lúc tôi bị đánh, tôi nhìn thấy trên đường có treo một cái gương. Bây giờ thì mọi việc sẽ được khám phá ra hết.
    - Ừ phải - Mêđêni hưởng ứng - Còn tôi thì nhờ những chiếc gương thần kỳ này tôi sẽ phải vớ được ít nhất là bốn, năm vạn bạc.
    - Làm thế nào mà vớ được?
    - Có gì đâu! Ở nhà tôi có một cái tủ gương. Và chuyện tôi một dạo dan díu với con gái lão Kaliavi là cô ả Antưguyn thì chắc bác đã biết rồi.
    - Chuyện ấy thì ai mà chả biết!
    - Lão bố nhất định không chịu gả con gái cho tôi, còn cô ả thì cũng quên phắt ngay những tình cảm của mình. Nhưng giờ thì không xong với tôi đâu! Lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi và tôi sẽ trở thành triệu phú cho mà coi!
    - Nhưng ông định làm cách nào mới được chứ?
    - Tôi và cô ả Antưguyn đã từng ân ái với nhau bao nhiêu lần ở nhà tôi, ngay trước cái tủ gương ấy. Sáng mai tất cả những cảnh yêu đương ấy sẽ diễn lại trong gương. Tôi sẽ mang cái gương đó cho lão Kaliavi xem, ông hiểu chưa? Thế là lão ta sẽ phải gả con gái cho tôi, bằng không thì phải chuộc lại cái gương ấy.
    - Thế lão ta không chịu thì sao?
    - Thì càng hay! Tôi sẽ mang cái gương ấy cho mọi người xem. Hay không kém gì xem hát ấy chứ! Và tôi sẽ thu được ối tiền! Hoan hô những cái gương kỳ diệu!
    Vợ nhà buôn hàng nhập khâu to nhỏ với ả nhân tình của ngài Hátgi Ôxman là Phưxtưca :
    - Tôi vẫn không sao quên chàng được!
    - Chị bảo ai? Kaplan ấy à?
    - Ừ, Kaplan ấy! Thế mà chàng thật chóng thay lòng đổi dạ. Nhưng thôi, ngày mai tôi sẽ đứng ra trước gương để được sống lại những giây phút êm đềm với chàng.
    - Tôi cũng phải trả thù lão già nhà tôi mới được! Tôi sẽ đưa gương cho hắn xem, để hắn thấy rằng hồi tôi mới quen hắn, tôi còn trẻ và xinh đẹp như thế nào! Thế mà bây giờ, chắc chị biết đấy, hắn ta đã chán tôi rồi. Tất cả bọn đàn ông đều thế cả!
    Khách khứa ai nấy đều sung sướng khi bàn tán về cái phát minh mới.
    Cô nàng Phưxtưca luôn mồm nói :
    - Ước gì chóng đến ngày mai nhỉ!
    Cô em vợ béo nục nịch của viên giám đốc nhà băng phụ họa thêm :
    - Vâng, ước gì chóng đến ngày mai! Em thấy sốt ruột quá! Trời ơi, những kỷ niệm thời quá khứ của em! Tuổi thanh xuân của em!
    Người thì mơ ước được gặp lại trong gương hình ảnh người mẹ đã khuất của mình, người thì muốn được thấy lại thời thơ ấu.
    Bỗng ngoài cửa có tiếng chuông, rồi một vị khách mới bước vào. Ðó là Sakháp Giênabétđia, một bác sĩ phụ khoa nổi tiếng. Mặt ông ta tái nhợt như người chết.
    - Có chuyện gì vậy, bác sĩ? Anh bị ốm hay sao thế? - Vị chủ nhà hỏi.
    Viên bác sĩ lắp bắp :
    - Các vị không nghe nói gì cả à? Các vị không biết tin gì hay sao?
    - Tin gì cơ, anh Sakháp? Có tin không hay à?
    - Ðài phát thanh vừa nói xong mà! Ngày mai, nhờ việc phát minh ra tia sáng nguyên tử nên tất cả các gương sẽ hiện lại toàn bộ những hình ảnh từ trước đến nay! Thế mà các vị không hay biết gì cả hay sao?
    Mọi người bật cười ngạc nhiên :
    - Thế thì tuyệt quá chứ sao, hả bác sĩ?
    Bác sĩ Sakháp kêu lên một cách chán ngán :
    - Trời ơi! Té ra các vị mất trí cả rồi!
    Ðoạn ông kéo phái nam giới sang một phía.
    - Cái phát minh mới này đúng là giết tôi. Trong phòng mổ của tôi, trước bàn mổ, chắc các vị cũng biết đấy, có một tấm gương lớn.
    - Thế thì sao?
    - Thế thì chết tôi chứ còn sao nữa! Các vị còn chưa hiểu hay sao? Tất cả những vụ phá thai, nạo thai và còn nhiều chuyện khác nữa sáng mai thế là vỡ lỡ hết cả...
    Ðám các ông lo lắng nhìn nhau.
    - Ừ nhỉ, bỏ mẹ thật!
    - Thế mà mình không nghĩ ra!
    - Nếu thế thì ê mặt quá nhỉ!
    - Thậm chí phải nói đó là tội ác mà bọn mình đã... Ấy chết, xin lỗi, nghĩa là tôi không có ý nói thế...
    Nghe các ông xì xào to nhỏ, đám các bà cũng đâm nhốn nháo. Bà vợ ông Ðavút Xôinva rên rỉ :
    - Hạnh phúc gia đình tôi, cuộc sống êm ấm 20 năm nay của vợ chồng tôi thế là hết! Ngày mai chồng tôi sẽ biết hết mọi chuyện. Ðầu tiên là chuyện với một tài xế của ông ấy, rồi sau là với một tài xế khác... Tất cả sẽ diễn ra trước gương...
    Cô nàng Phưxtưca than thở :
    - Thì ai mà ngờ được có ngày những cái gương kia lại làm vỡ lở mọi chuyện...
    - Còn tôi thì sáng nào cũng lục túi, lấy cắp tiền trong ví ông ấy... Sáng nào cũng thế... Lúc ông ấy còn đang ngủ... Ðến bây giờ ông ấy vẫn chưa hay biết gì. Nhưng ngày mai thì thôi... ông ấy sẽ biết hết.
    Ngài Hátgi Ôxman cứ lẩm bẩm một mình :
    - Lẽ ra mình không nên dan díu với con hầu gái ấy. Mẹ kiếp! Ðúng là ma dẫn lối quỷ đưa đường!...
    Những tiếng kêu “trời” vang lên mỗi lúc một to. Sau đó không khí trong phòng lại im lìm như chết.
    Bỗng giọng nói ồm ồm của bác sĩ Sakháp phát tan bầu không khí im lặng :
    - Thưa các vị, chả lẽ các vị vẫn chưa tin rằng cái phát minh mới này, cái thứ gương kỳ diệu này sẽ làm tan vỡ hạnh phúc của chúng ta hay sao?
    - Không, không... Ðúng là những cái gương này sẽ giết tất cả bọn ta!
    Viên bác sĩ nói tiếp, dằn từng chữ :
    - Thế là rõ rồi! Những chiếc gương bị tia sáng nguyên tử chiếu vào sẽ phá vỡ hết trật tự xã hội.
    Khắp phòng lại nhao nhao cả lên :
    - Ðúng thế! Nhưng chúng ta biết làm gì được!?
    - Ðối phó cách nào bây giờ?
    - Có cách gì cứu vãn được không nhỉ?
    Ông bác sĩ tuyên bố :
    - Chỉ có một cách thôi, là phải đập vỡ hết các tâm gương đi!
    Ngài Mêđêni đế thêm :
    - Thế chưa chắc, phải nghiền vụn chúng ra mới được!
    Cô thư ký có đôi mắt hạt nhãn, có giọng nói thỏ thẻ, cũng lên tiếng :
    - Phải cho vào cối mà giã thành bột ấy!
    Rồi khách khứa giải tán ai về nhà nấy.
    Suốt đêm hôm đó trong thành phố đâu đâu cũng vang lên tiếng kính vỡ. Người ta thi nhau bỏ gương vào cối mà giã.
    Sáng ra những người phu hốt rác sửng sốt trước một cảnh tượng chưa từng thấy: khắp nơi chà nào cũng ngổn ngang những đống gương vỡ, phố xá thì tràn ngập bụi kính.
    Ðúng 9h sáng, giọng người phát thanh viên vang lên trong tiếng nhạc :
    “Xin quý vị lưu ý: Loại gương soi tốt nhất thế giới là gương mang nhãn hiệu “Kỳ diệu”. Dùng gương này quý vị có thể nhìn thấy ảnh của mình chỉ những lúc nào quý vị soi vào nó mà thôi! Xin quý vị nhớ cho nhãn hiệu của nó là “kỳ diệu”... Gương “kỳ diệu”...”
    Trong vòng một ngày chủ hãng gương “Kỳ diệu” đã trở thành triệu phú!
     
    Giống kiểu văn châm biếm ngày xưa của Nguyễn Công Hoan, Vũ Trọng Phụng hơn là truyện cười :)
     
    Anh Kuko nhận xét rất chính xác
    domat.gif
    tuy dài nhưng đọc rất hay và thấm thía
    daudon.gif


    Người ta nói gì ở các đám tang
    Thật ngạc nhiên là trên đời này người ta sưu tập không thiếu thứ gì, nào tem, nào bướm, rồi thì bưu thiếp cũ,... Tất cả những cái đó đã trở thành hiện tượng bình thường đến nỗi chẳng còn ai ngạc nhiên về những bộ sưu tập như thế. Bản thân tôi không thuộc loại người này, nhưng tôi quen cũng khá nhiều các nhà sưu tập. Bây giờ tôi kể cho các bạn nghe về người có bộ sưu tập độc đáo - phải nói là có một không hai trên đời này.
    Nhà sưu tập ấy đã có tuổi, trước kia làm giáo viên, nay đã nghỉ hưu. Năm nay ông ta có lẽ cũng ngoài bảy mươi, và theo đuổi cái bộ sưu tập ấy cũng hơn 40 năm rồi. Cái thú của ông ta là, đem máy ghi âm đến những đám tang, và ghi lại những chuyện người ta nói với nhau ở đó, tất nhiên không để ai biết. Vậy là ông ấy đã thu thập được, chắc cũng phải đến hàng ngàn cuộn băng như thế.
    Gần như ngày nào cũng vậy, ông đều đi dự 1 hay 2 đám tang nào đó, vất vả y như người làm việc vậy. Mỗi sáng tỉnh dậy ông đều mở ngay báo ra xem những tin cáo phó, và lựa chọn nơi mà mình sẽ đến. Ông ta không quan tâm là ngày hôm ấy ngươi ta sẽ chôn cất một chính khách quan trọng hay chỉ là người nông dân không tên tuổi. Tất nhiên, trông số những cuộn băng của ông cũng có cả những người nổi tiếng. Tôi tin là bộ sưu tập của ông ta là duy nhất trên thế giới.
    Tiếc là tôi chỉ được nghe một số băng, thật thú vị biết chừng nào khi nghe những câu chuyện như vậy, những chuyện khiến ta phải suy nghĩ về tính cách con người. Tôi quyết định ghi ra đây cho các bạn một trong số các cuộn băng và tôi mượn được của nhà sưu tập. Vậy thì chúng ta hãy xem người ta nói gì ở các đám tang...

    ------------------------------------------------------------------------------
    -- Trời đất ạ ! Thời tiết tệ quá, mưa thối cả đất cát ra !
    -- Mưa không đã may, đây lại còn rét bỏ mẹ nữa chứ !
    -- Ông bạn đáng kính của chúng ta quả là khéo chọn thời tiết để chôn mình !
    -- Hí hí hí !
    -- Thánh Ala biết rõ, ông ấy chủ tâm chọn ngày này đấy ! Thật đúng là trêu tức chúng ta, vừa mưa vừa rét...
    -- Mà sáng nay trời đẹp lắm cơ, vừa đến nghĩa trang là trời đổ mưa ngay !
    -- Phải, không biết ông ta còn chơi xỏ bọn mình cái gì nữa đây !
    -- May mà ông lại mang theo ô nhỉ .
    -- Tất nhiên, tôi là bạn lâu năm của ông ấy mà. Đã bao lần ông ấy lừa tôi rồi nên tôi phải đề phòng. Ngay cả khi ông ấy không chết tôi vẫn mang theo ô, để phòng xa !...
    ( Tiếng cười ngày một to hơn...)
    -- Đừng nói thế ! Ông ấy vẫn thương chúng ta đấy thôi. Nếu ông ấy chết đúng hôm có bão tuyết hay lũ quét thì sao ?!
    -- Đừng tưởng bở, đấy là ông ấy lo cho bản thân đấy thôi. Nếu là hôm bão tuyết thì chắc chẳng có ai đi đưa đám... Tôi thì nhất định tôi không đi !
    -- Ông nói phải đấy. Sáng nay thức dậy tôi thấy toàn thân mỏi nhừ. Vậy mà vợ tôi bảo tôi chuẩn bị đi đưa đám ngay. Tang với tiếc gì ?! Có khi đám tang của chính tôi chưa chắc tôi đã đi ! Vậy mà bây giờ tôi lại ở đây...
    ( Lại có tiếng cười... )
    -- Ông chịu khó thật đấy.
    -- Chuyện ! Tôi ngại là ngại gia đình ông ta. Chả nhẽ lại để người ta bảo : " Bạn thân mà không đi đưa tang ! ".
    -- Chứ còn gì nữa. Anh xem con rể của ông ta xem, mắt cứ như đèn pha quét vào đám đông, để xem ai đến ai không đến !
    -- Đâu chỉ con rể, anh nhìn bà vợ ông ta kia kìa. Cầm khăn giả bộ lau nước mắt, nhưng mắt thì đang săm soi các hàng chữ trên vòng hoa để xem ai gửi đến !
    -- Lúc này mà họ còn nghĩ vậy được, thật không hiểu nổi...
    -- Lạnh quá ! Khéo cảm lạnh mất. Sau khi khấn xong tôi có thể chuồn khỏi đây một cách thanh thản.
    -- Tôi cũng thế, vào nhà thờ xong có lẽ tôi cũng phải chuồn thôi...
    -------------------------------------------------------------------------------

    -------------------------------------------------------------------------------
    -- Này bà ơi, bà đã xem cái phim đang chiếu ở rạp kia không ?
    -- Xem rồi, chả hiểu nó nói cái gì !
    -- Thế à, vậy mà báo chí tâng bốc lên tận giời !
    -- Nhưng tôi lại thích !
    -- Hình như phim Ý thì phải ?
    -- Không, phim Mĩ đấy ! Có điều người Mĩ quay phim ở Ý !
    -- Tôi định đi xem hôm nay đây. Nhưng đã đến đây tiện đường tạt vào đám tang một tí. Đưa đám ông ta đến trưa xong thì ra xem phim !
    -- Thế thì chờ tôi nữa, tôi đến chia buồn với vợ con ông ta đây. Xong chúng ta cùng đi...
    --------------------------------------------------------------------------------

    --------------------------------------------------------------------------------
    -- Ông biết lão ta để gia tài cho ai chưa ?
    -- Chắc là thằng con trưởng...
    -- Chà ! Số nó đỏ thật !...
    -- Có gì mà may. Bà vợ lão ấy mới thật là may mắn.
    -- Vì sao cơ ?
    -- À, bây giờ bà ta đã thoát nợ. Bà ta phải chịu đựng thằng cha này hơn 30 năm rồi !
    --------------------------------------------------------------------------------

    ---------------------------------------------------------------------------------
    -- Anh biết không, hắn ta còn nợ tôi một khoản lớn. Hắn bảo ngày kia sẽ trả, thế mà hôm nay đã " tử " rồi !
    -- Thế thì anh đòi những người thừa kế ấy...
    -- Nhưng phải có giấy biên nhận đấy, anh có không ? <một giọng khác xen vào
    -- Không, hắn vay bằng lời thôi, chẳng giấy tờ gì cả.
    -- Thế thì anh " toi " rồi !
    -- Chết mẹ ! Thằng khốn kiếp ấy nó thoát nợ rồi !
    ---------------------------------------------------------------------------------

    ----------------------------------------------------------------------------------
    -- Cầu thánh Ala, vậy là ông bạn thân mến của chúng ta đã qua đời !
    -- Anh thân với ông ấy lắm à ? Ông ấy cũng tốt đấy chứ.
    -- Thì có ai bảo ông ấy là kẻ xấu đâu. Chỉ phải cái háo sắc ! Ôi anh không biết đâu, các bà các cô cùng cơ quan với ông ta cô nào cũng " bị " hết ! Anh thấy cô tóc vàng kia không, chồng cô ta phát hiện ra đôi này đang " họp " lúc giữa trưa trong phòng riêng của giám đốc! Anh ta đuổi ông này chạy khắp phòng, đến nỗi ông này phải trốn chặt trong cái tủ tài liệu ghi " Xảy ra hoả hoạn phải cứu cái tủ này trước tiên ", thế mới thoát đấy !
    -- @%$#%&^$^$$%#$$@#@$# !
    -- Nghĩa là sao ?
    -- Không nên nói xấu về người đã chết !
    -- Hừ ! Lúc còn sống nói thì bảo đơm đặt bịa chuyện, chết rồi nói thì bảo có tội, vậy thì nói lúc nào đây ?
    ---------------------------------------------------------------------------------
    ...................................

    Cuộn băng đến đây là hết. Bạn biết những gì người ta thường nói ở các đám tang rồi chứ....
    Có lần tôi hỏi ông giáo già ấy tại sao ông lại sưu tập mấy cuộn băng này.... Ông ấy thở dài và trả lời :
    -- À, tôi làm thế cũng vì bản thân tôi thôi. Tôi nghe đi nghe lại chúng, rồi nghĩ làm sao để khi mình chết đi không bị giống như bất kì cuộn băng nào nữa. Và tôi đã nghĩ ra, tôi sẽ tự mình đi tới ngôi mộ, tự đào huyệt chôn mình, nằm đấy trút hơi thở cuối cùng. Đó là mong ước cuối cùng của đời tôi. Cái chết đẹp nhất là cái chết không mang lại cho ai lo lắng, phiền muộn,...
    Thú thực là tôi cũng chưa hiểu hết những lời này của ông ấy...
    -- Anh có biết tôi rút ra được chân lý nào trong những cuốn băng kia không ?
    -- Chân lý nào ?
    -- Con người ta chết trong cô đơn.
    ..........
    Đã lâu tôi không gặp ông giáo già ấy nữa, và đột nhiên vừa rồi, trên trang của một tờ báo tôi thấy ảnh ông. Tấm ảnh được in ở mục Tìm người nhà, bên dưới có mấy dòng chữ :
    -- " Thông báo tìm người nhà. Một ông giáo già... bỏ nhà đi từ mười hôm nay không thấy về ! "
     
    Cái này có ebook đọc thì hay............cha azit này đọc cũng tếu lắm....mà có vài truyện chả thể nào hỉu nổi.............:-j
     
    ặc
    dead.gif
    không đọc thì thôi sao lại cứ vào đây than dài thế này
    dead.gif

    Mà cũng có dài lắm đâu cơ chứ
    dead.gif
     
    Post nhữ mẩu truyện ngắn lên còn dễ đọc hơn :|
     
    Top